Sở Tiểu Điềm nghe thấy thì vừa kích động vừa hồi hộp.
Cô và Sở Hàn Giang đã tám năm không gặp mặt rồi.
Cô không biết hiện giờ Sở Hàn Giang trông như thế nào, tám năm nay bọn họ rất ít khi video call với nhau, phần lớn đều chỉ gọi điện, ông cũng hiếm khi nói đến chuyện của mình, thỉnh thoảng ông sẽ báo tin vui, nói mình đã làm xong một mối làm ăn lớn, nên đã tăng gấp đôi tiền tiêu vặt tháng đó cho cô.
Tiền trong thẻ ngân hàng kia của cô cũng càng ngày càng nhiều, cho đến cuối tháng trước lại có mấy triệu tệ chuyển vào.
Có lẽ Sở Hàn Giang giống như những người bố không giỏi thể hiện bằng lời nói, lại không thể ở bên cạnh cô nên ông chỉ có thể làm hết khả năng của mình, muốn bù đắp cho cô về mặt vật chất.
Nhưng không ai biết được Sở Tiểu Điềm muốn được gặp ông một lần như thế nào, muốn xem thử ông sống có tốt không, có phải vì mệt mỏi lâu ngày mà mái tóc đã điểm thêm nhiều tóc trắng hay không, mỗi ngày ông có ăn cơm đúng giờ, có bị bệnh, có gặp được người phụ nữ mình thích không.
Còn cả, ông có nhớ cô không.
Sau khi ngồi lên xe, Sở Tiểu Điềm im lặng suốt đường đi, trong thời gian đó Đoàn Tiêu có nhìn cô một cái.
“Hồi hộp sao?” Anh hỏi một câu.
“Cũng tạm.”
Tâm trạng của Sở Tiểu Điềm hơi phức tạp.
Nơi này là biên giới thành phố của nước K, khắp nơi đều là khói lửa, dân tị nạn không có nhà để về, người lang thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-la-ke-lau-dai/2848459/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.