🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Làm nũng?

Làm nũng với Đoàn Tiêu?

Đùa gì thế, sao cô có thể làm nũng với Đoàn Tiêu được chứ?

Vốn dĩ Z chỉ nói đùa mà thôi, thấy cô mở to đôi mắt vô tội thì khựng lại, anh ta nói: “Lẽ nào cô vẫn chưa làm nũng với anh ta bao giờ à?”

Sở Tiểu Điềm: “... Đương nhiên không phải!”

Đúng vậy đó! Cô chưa từng làm nũng bao giờ… Nhưng cô chắc chắn sẽ không nói như thế!

Z hiện lên nét cười trong mắt: “Nếu đã xác định mối quan hệ rồi, cô có thể thử làm nũng với anh ta, xem anh ta có đồng ý với cô hay không.”

Từ miệng của Sở Hàn Giang, Sở Tiểu Điềm biết được Z tên là Nhiếp Phi Chiến, cũng là một nhân vật lợi hại, hơn nữa cô để ý thấy rất nhiều người trong căn cứ này kinh sợ anh ta, có một số người có lẽ không quen biết Đoàn Tiêu, nhưng nhất định đều biết Nhiếp Phi Chiến.

Cảm giác mà anh ta mang lại cho người khác rất giống Đoàn Tiêu, nhưng một số phương diện nào đó lại hoàn toàn khác biệt với Đoàn Tiêu.

Quan trọng nhất, dưới tình huống nguy hiểm lúc trước, là anh ta đã bắn chết người muốn giết Đoàn Tiêu, dẫn người tóm hết đám phần tử kh*ng b* kia.

Vậy nên, anh ta cũng được coi là ân nhân của bọn họ.

Nếu cô đoán không nhầm, chắc anh ta là chỉ huy cao nhất ở nơi này, sự an toàn của bố cô cũng là anh ta phụ trách.

“Tại sao muốn tôi nói với anh ấy?” Sở Tiểu Điềm tò mò hỏi: “Nếu anh mở lời, anh ấy cũng sẽ đồng ý mà?”

“Tôi nói rồi, bởi vì hiện giờ anh ta là vệ sĩ của cô.” Z thản nhiên nói: “Chỉ cần anh ta ở bên cạnh cô thì nhất định sẽ đặt sự an toàn và mong muốn của cô lên hàng đầu, những chuyện khác anh ta sẽ không quan tâm. Đừng nói là tôi, cho dù là bố cô cũng vô dụng.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Cô nhớ đến lúc cứu cặp mẹ con lần trước, từ ban đầu Đoàn Tiêu đã giao quyền lựa chọn cho cô.

Bắt đầu từ lúc lên đường, anh thực sự luôn đặt an toàn của cô lên đầu, hơn nữa vẫn luôn cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.

Bỗng nhiên Z cười và nói: “Một phần là trách nhiệm, phần còn lại, cô biết là gì không?”

Đến tối, Sở Tiểu Điềm vẫn không gặp được Đoàn Tiêu, cũng không biết anh đi đâu làm gì.

Sở Tiểu Điềm tìm kiếm dọc đường đi, có không ít người nhìn thấy cô, dù có biết nói tiếng Trung hay không đều sẽ chào hỏi cô.

Cho đến khi có người chỉ đường cho cô.

Sở Tiểu Điềm đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

“Gâu gâu.”

Cô sững sờ.

Nếu cô không nghe nhầm, đó là tiếng của Tuyết Cầu?

Không, cô không thể nghe nhầm được, cô thực sự quá quen thuộc với tiếng của Tuyết Cầu. Nếu không phải cô đang ở nơi đất khách quê người, khi nghe thấy tiếng sủa này e rằng cô đã khom người xuống theo phản xạ rồi, bởi vì giây tiếp theo Tuyết Cầu sẽ lao nhanh vào lòng cô.

Nhưng tại sao cô nghe được tiếng của nó ở chỗ này?

Khi Sở Tiểu Điềm đang nghi ngờ, bỗng nhiên cô lại nghe thấy tiếng sủa hùng hồn: “Gâu.”

Là Karl!

Sở Tiểu Điềm cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc đó có một người nhảy từ trên tầng hai xuống phía trước cô.

Anh gần như nhảy thẳng đến trước mắt cô, Sở Tiểu Điềm giật mình, lùi về sau theo bản năng, nhưng đã bị người đàn ông ôm lấy hông, kéo cô vào lòng.

“Chạy cái gì?”

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Dọa em rồi à?”

Anh đứng quá gần, Sở Tiểu Điềm căng thẳng nhắm mắt lại, gật đầu.

“Gâu gâu, gâu gâu!”

“Tuyết Cầu?”

Cô mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn trái ngó phải: “Sao Tuyết Cầu lại ở đây? Em nghe nhầm sao?”

Cô không nhìn thấy con chó đâu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đúng lúc chạm vào ánh mắt chứa nét cười của Đoàn Tiêu.

Cô phát hiện thấy không đúng thì cúi đầu nhìn, Đoàn Tiêu đang cầm điện thoại trong tay.

Âm thanh phát ra từ trong điện thoại!

Quả nhiên, giây tiếp theo trong điện thoại lại truyền đến tiếng sủa của Tuyết Cầu.

“Anh đang video call với Tuyết Cầu và Karl à? Là gọi video sao?”

Nước K vốn dĩ có tín hiệu kém, điện thoại cô từ hôm qua đến giờ vẫn chập chờn, không có tín hiệu. Tối qua cô còn nhận được tin nhắn nhưng đến hôm nay thì tin nhắn cũng không gửi đi nổi.

Không ngờ điện thoại của Đoàn Tiêu còn gọi video được, xa xỉ quá rồi!

Sở Tiểu Điềm muốn cầm điện thoại của anh, nhưng Đoàn Tiêu nhấc tay lên, giơ điện thoại lên cao.

Chiều cao của hai người cách biệt quá lớn, thành ra Sở Tiểu Điềm chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại trong tay anh, cô lập tức kiễng chân với lấy.

Không ngờ Đoàn Tiêu lại giơ cao thêm một chút.

Dựa vào chiều cao một mét sáu ba của Sở Tiểu Điềm, muốn với tới bàn tay đang giơ lên của anh là chuyện không thể nào, cho nên cô chỉ đành dốc hết sức kiễng chân, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại trên tay anh.

Đoàn Tiêu không lên tiếng, cũng không đưa cho cô. Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng sủa của Tuyết Cầu thì hơi nôn nóng: “Anh mau đưa cho em đi mà.”

Không biết là ai đi ngang qua nói một câu: “Sếp Đoàn, anh còn bắt nạt cô Sở, chúng tớ sẽ đi mách ông chủ Sở đó.”

Sở Tiểu Điềm: “... Anh ấy không có bắt nạt tôi!”

Đoàn Tiêu liếc mấy người kia một cái, kéo tay Sở Tiểu Điềm, dẫn cô lên lầu.

Anh dẫn cô lên sân thượng trên tầng ba, bên trên có bàn ghế, trên bàn còn cắm một bó hoa.

Là một bó hoa cúc dại và uất kim hương to.

Sở Tiểu Điềm lập tức nhìn thấy bên trong bó hoa cúc dại kia trộn lẫn vài bông hoa cúc dại mà cô và bé gái kia tặng cho anh, nó được bao vây bởi hoa uất kim hương màu đỏ và màu trắng, giống như một kỵ sĩ đang bảo vệ hoa cúc dại yếu đuối trong cơn gió.

Sở Tiểu Điềm đang ngẩn người thì Đoàn Tiêu đưa điện thoại cho cô.

Trong nháy mắt, sự chú ý của cô đã bị Karl và Tuyết Cầu trong điện thoại thu hút.

Bên kia chắc là Trình Nhượng cầm điện thoại, Karl và Tuyết Cầu chen chúc ở trước ống kính. Cuối cùng, chắc đã nhìn thấy được Sở Tiểu Điềm nên Tuyết Cầu kích động sủa ầm ĩ lên trước.

“Gâu gâu gâu gâu!”

Sở Tiểu Điềm che miệng: “Tuyết Cầu!”

Tuyết Cầu vẫy đuôi nhanh hơn: “Gâu gâu gâu gâu!”

Sở Tiểu Điềm: “Tuyết Cầu!”

Tuyết Cầu điên cuồng vẫy đuôi: “Gâu gâu gâu!”

Đã một tuần rồi Tuyết Cầu không nhìn thấy Sở Tiểu Điềm, không nghe thấy giọng cô, lúc này nó đã vô cùng kích động, cái đuôi như gắn động cơ, nếu như vẫy đuôi nhanh hơn nữa, chắc có thể bay lên trời luôn rồi.

Cho đến khi Karl bỗng nhiên nhấc một chân trước lên, đè lên đầu Tuyết Cầu, sủa một tiếng “gâu” trầm thấp với nó.

Lỗ tai đang dựng lên của Tuyết Cầu bỗng cụp xuống, nó nhìn Karl, cổ họng phát ra tiếng kêu âm ức, nức nở: “Gâu.”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Trình Nhượng: “Tên nhóc này không sợ ai hết, chỉ sợ mỗi Karl, có điều cũng là Karl chăm sóc cho nó, giống hệt như anh cả của nó vậy. À không, chị cả, chị cả.”

Sở Tiểu Điềm cũng nhìn ra được là Karl rất chăm sóc cho Tuyết Cầu.

Cô vừa cảm động vừa đau lòng, cô biết công việc của Lạc Bắc Sương, e rằng cũng chỉ có thể dành ra chút thời gian ít ỏi để đến thăm Tuyết Cầu. Cũng may có đám Trình Nhượng và Karl chăm sóc cho Tuyết Cầu, nên mới không khiến nó cảm thấy cô đơn và buồn bã.

“Tuyết Cầu ngoan, em có nghe lời không đó? Còn Karl nữa, em có nhớ chị không?”

Karl nghe thấy cô gọi tên mình, chuyển động lỗ tai, vẫy đuôi và sủa một tiếng với cô: “Gâu.”

Tuyết Cầu: “Gâu gâu gâu!”

“Ngoan lắm.”

Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại nói chuyện với Tuyết Cầu và Karl, không để ý thấy cô bị Đoàn Tiêu nắm tay dẫn đến bên cạnh chiếc bàn. Cho đến khi Đoàn Tiêu giữ vai cô, bảo cô ngồi xuống.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bó hoa kia.

Hoa cúc dại đã héo úa, nhưng được uất kim hương tôn lên, nên vẫn giữ được chút mềm mại và xanh mướt vốn có.

Cô nhìn sang Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu ngồi xuống chiếc ghế còn lại, dựa người vào lưng ghế, hai tay anh ung dung gác sang hai bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Hình như anh để ý thấy Sở Tiểu Điềm đang chăm chú nhìn mình, anh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái.

“Thật là hiếm có.”

“Cái gì?”

“Có bọn chúng ở đây mà em còn để ý tới anh.”

Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, dối lòng nói: “Em… Em có để ý tới anh đâu.”

Cô nói xong thì cầm điện thoại xoay người đi, quay lưng lại với anh, nói chuyện với hai con chó trong điện thoại: “Karl, Tuyết Cầu, tụi em có ăn cơm đàng hoàng không đó?”

Trình Nhượng nói: “Hai ngày em đi, đừng nói đến Tuyết Cầu, mà ngay cả Karl cũng không ăn uống đàng hoàng. Sau này, chắc Karl nhìn thấy Tuyết Cầu mãi không ăn, nên đã chủ động mang thức ăn đến cho nó, lúc này Tuyết Cầu mới bắt đầu ăn. Em yên tâm đi, hiện giờ hai bọn chúng chăm sóc lẫn nhau đó.”

Suy cho cùng tín hiệu vẫn không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ đứng hình một lúc, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy sắp hết pin rồi, nên vội vàng an ủi bọn chúng vài câu, sau đó quay người hỏi Đoàn Tiêu: “Anh có muốn nói chuyện thêm với bọn chúng không?”

Đoàn Tiêu nhìn điện thoại rồi nói: “Nên nói đã nói hết rồi, em nói đi.”

Chút thời gian cuối cùng vẫn là Sở Tiểu Điềm chào tạm biệt bọn chúng.

“Đợi em trở về, việc đầu tiên chính là ôm bọn chúng.”

“Cho dù em không ôm bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ ôm lấy em.”

Sở Tiểu Điềm cười lên: “Anh nói cũng đúng.”

Karl chững chạc, Tuyết Cầu hoạt bát, nhưng tình yêu mà bọn chúng dành cho chủ nhân đều rất nồng nhiệt và chân thành.

Sở Tiểu Điềm chống cằm, v**t v* nhẹ cánh hoa uất kim hương và cúc dại.

“Đây là anh hái à?”

“Uất kim hương là mua đó.”

Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Bây giờ chỗ này còn có người bán hoa à?”

Ở nơi khác muốn mua một bó hoa là chuyện rất dễ dàng, nhưng ở thành phố biên giới của nước K thì là chuyện gần như không thể nào xảy ra.

Đoàn Tiêu nói: “Chỉ cần có người cần thì sẽ có người bán.”

Mặc dù Đoàn Tiêu nói như vậy, nhưng Sở Tiểu Điềm cũng biết vào lúc này có thể mua được hoa tươi là một chuyện rất khó khăn, Đoàn Tiêu mất tích cả buổi chiều, chắc là vì bó hoa này.

Uất kim hương được mua, hoa cúc dại được hái.

Nếu hoa cúc dại là lời tỏ tình cô chưa nói ra, vậy thì uất kim hương có phải chính là lời hồi đáp của anh không?

Sở Tiểu Điềm chống cằm nhìn sườn mặt của anh.

Khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có như vậy giống như ở vườn hoa lúc ban ngày.

“À, Z nói muốn anh đi làm một việc với anh ấy.”

“Anh biết.”

“Vậy anh đi không?”

Đoàn Tiêu cầm bình nước rót cho cô một ly nước ấm và nói: “Em muốn anh đi không?”

Sở Tiểu Điềm hơi rối rắm: “Có nguy hiểm không?”

“Đối với người khác mà nói thì có.” Đoàn Tiêu đưa ly nước tới bên tay cô, thản nhiên nói: “Nhưng đối với anh và cậu ta thì không.”

Sở Tiểu Điềm hiểu rồi.

Chuyện Z muốn làm nhất định rất quan trọng.

Có lẽ anh ta là một người không muốn tùy tiện đi làm phiền người khác, nợ ân tình của người ta, nhưng vì quá quan trọng, cho nên anh ta buộc phải nhờ Đoàn Tiêu giúp đỡ.

Mà hai người họ cùng giải quyết, nhất định sẽ hiệu quả gấp đôi.

Đoàn Tiêu nói: “Trong lòng cậu ta vẫn luôn chứa một cô gái, muốn làm một chuyện cho cô gái ấy.”

Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên.

Hóa ra là vậy, chẳng trách.

Cũng chỉ có người trong lòng mới khiến người đàn ông như Z mở lời thôi nhỉ.

Đoàn Tiêu nhìn vào mắt cô và nói: “Hiện giờ anh là người của em, cho nên em quyết định.”

Sở Tiểu Điềm ngơ ngác, mặt bỗng đỏ bừng.

“Người… Người của em?”

Sức tấn công của câu nói này thực sự quá lớn, cô lắp bắp không biết mình nên nói gì: “Nhưng anh đắt giá như thế… Em… Em không nuôi nổi anh.”

Đoàn Tiêu im lặng một lúc.

Anh quay đầu, tay đặt dưới cằm, ho nhẹ một tiếng.

Anh che giấu rất tốt, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn để ý thấy nét cười bị anh kìm hãm dưới đáy mắt.

Cô đứng bật dậy, hai tay nắm chặt và nói: “Anh đừng cười, em sẽ cố gắng.”

“Cố gắng cái gì?”

Sở Tiểu Điềm phồng má, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Cố gắng để anh luôn là người của em!”

Nói xong câu này, cô xoay người bỏ chạy mất!

Giống như có quái vật đuổi theo phía sau, người đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy cô che mặt chạy nhanh vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Nội tâm của Sở Tiểu Điềm lúc này: “...”

“... Ông trời ơi, rốt cuộc vừa rồi mày làm cái gì vậy hả, Sở Tiểu Điềm!!!”

Cô chui người vào trong chăn, trong đầu không kìm được mà nhớ đến phản ứng vừa rồi của Đoàn Tiêu.

Anh đang cười đúng không?

Nụ cười bị kìm nén dưới đáy mắt bỗng chốc bung ra, xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của anh thực sự quá dịu dàng, thật đẹp mắt.

Sau đó, Sở Tiểu Điềm phát hiện một chuyện.

Một sự thực vô cùng rõ ràng và chính xác…

Sự yêu thích của cô dành cho người này thật sự đã tới mức không kiểm soát nổi nữa.

Sáng hôm sau, Sở Tiểu Điềm nghe thấy tiếng gõ cửa của Sở Hàn Giang: “Con gái cưng, con dậy chưa?”

Sở Tiểu Điềm vừa mới đánh răng rửa mặt xong, cô vội vàng mở cửa ra: “Bố, sao thế ạ?”

Đứng ở bên ngoài, ngoại trừ Sở Hàn Giang ra, còn có cả Z.

Z mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đeo kính râm, găng tay lộ ngón, súng vắt trên người, khí thế sắc bén như dao quân sự đã được thu lại trong lặng lẽ.

“Chỉ đợi một câu nói của cô thôi, cô Sở.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Tôi tiễn mấy người.”

Z nhìn cô: “Cảm ơn cô.”

Sở Hàn Giang vỗ vai cô: “Cùng lắm là một ngày, đừng lo lắng, bố đảm bảo với con, không có nguy hiểm gì cả.”

Ông lại nói nhỏ bên tai cô: “Hai bọn họ ở chung một chỗ, có thể chống lại cả một đội lính.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu.

Bọn họ đi xuống dưới lầu, Đoàn Tiêu đứng bên cạnh xe, trang bị trên người anh giống hệt như Z. Anh cúi đầu, đang lắp súng.

“Đoàn Tiêu.” Sở Tiểu Điềm khẽ gọi anh.

Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên, bỏ súng lên xe, đi về phía cô.

“Em chờ anh ở chỗ này.” Cô nhìn vào mắt anh và nói: “Anh phải bình an trở về… Đây là yêu cầu duy nhất của em.”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Anh hứa với em.”

Z lên xe.

Đoàn Tiêu xoay người đi về phía ghế lái phụ, bỗng nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn Sở Tiểu Điềm.

Mắt Sở Tiểu Điềm hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Anh nhìn cô một lúc, rồi chợt sải bước lớn đi về phía cô. Vào lúc cô còn chưa phản ứng lại, anh đã khom người ẵm cô lên.

Đám người yên lặng xung quanh bỗng chốc nhìn thấy khung cảnh này thì rất ngạc nhiên, cho nên khi im lặng được mấy giây mới có người dẫn đầu huýt sáo, sau đó từng tiếng hò reo vang lên.

Tư thế này thật sự quá thân mật, Sở Tiểu Điềm chỉ đành chống hai tay lên vai anh, căng thẳng nhìn vào mắt anh: “Anh… Anh muốn làm gì?”

“Làm chuyện trước giờ luôn muốn làm.”

Anh nói xong, lấy tay ôm cổ cô, nhẹ nhàng bịt môi cô lại.

Có một khoảnh khắc Sở Tiểu Điềm như nghe thấy âm thanh kỳ quái vang lên.

Có lẽ là từ đại não của cô, hoặc từ đáy lòng cô.

Nó trộn lẫn với tiếng reo hò xung quanh, mạnh mẽ, chấn động và vang dội.

Hóa ra lúc này em không sợ gì cả.

Bởi vì em biết anh đã trao trái tim cho em.

Em chỉ cần bảo vệ nó thật tốt, sau đó chờ anh ở nơi này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.