🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lần này Đoàn Tiêu im lặng một lát: “Trên người anh ngoại trừ vết thương trí mạng ra, những vết thương khác đối với anh mà nói không là gì cả.”

“Vậy thì anh vẫn bị thương nhưng không nguy hiểm lắm phải không?”

Nếu là trước kia, Sở Tiểu Điềm tuyệt đối không thể nào hỏi với giọng điệu bình tĩnh dưới tình trạng lo lắng dữ dội như vậy, nhưng từ sau khi đến nước K trải qua nhiều chuyện, dù là việc khống chế cảm xúc hay phương diện khác, cô đều có tiến bộ rất lớn, giống như một đứa trẻ trưởng thành trong một đêm, ít nhất là trong bất cứ tình huống nào cũng có thể đảm bảo bản thân không mất kiểm soát.

“Phải.” Đoàn Tiêu không phủ nhận: “Anh bị thương nhẹ.”

“Anh đang ở đâu?”

“Anh kêu người đi đón em.”

“Em đang trên đường rồi.”

Đoàn Tiêu ở trong bệnh viện, lúc Sở Tiểu Điềm đến nơi, anh vừa mới khám sức khỏe xong.

Sở Tiểu Điềm nhớ đến đoạn clip kia, cảm thấy anh bị thương không nặng lắm, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ. Nếu không, dựa vào cơ thể cứng rắn của anh, vết thương nhỏ không cần thiết phải đến bệnh viện.

“Cô Sở.”

Có người chờ cô ở đại sảnh bệnh viện, vừa trông thấy cô thì ra đón, là Nghiêm Nặc trong công ty của Đoàn Tiêu.

“Tổng giám đốc Đoàn bảo tôi ở đây chờ cô, đi thôi, tôi dẫn cô qua đó.”

“Anh ấy thế nào rồi?”

“Cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng…”

“Nhưng clip livestream bị người ta đăng tải lên mạng, còn có không ít ảnh, mặc dù không rõ nét cho lắm.” Nghiêm Nặc nói: “Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này, cố gắng không để tổng giám đốc Đoàn nổi tiếng.”

Vốn dĩ câu phía trước vẫn còn rất nghiêm túc, nghe đến nửa câu cuối cùng, dây thần kinh căng thẳng của Sở Tiểu Điềm suýt thì đứt mất.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dựa vào thân phận và nghề nghiệp của Đoàn Tiêu, phần lớn thời gian vẫn phải giữ tính bí ẩn, không thể lộ diện trước mặt công chúng.

“Cũng may khi đó tổng giám đốc Đoàn đội mũ, lúc đó cũng rất lộn xộn, không ai chụp được mặt anh ấy.”

Những chuyện mà Nghiêm Nặc nói thực ra không phải thứ Sở Tiểu Điềm quan tâm nhất.

Hiện giờ cô chỉ muốn gặp mặt anh, tận mắt chứng kiến vết thương của anh có nặng hay không.

“Được rồi, không có vấn đề gì nữa… Tôi đi trước đây.”

“Cảm ơn.”

Nữ bác sĩ nhìn ra được sự lạnh nhạt của Đoàn Tiêu, vẻ mặt tiếc nuối đi từ trong ra, vừa hay gặp được Sở Tiểu Điềm đang định đi vào.

“Mấy người tìm ai?”

“Đoàn Tiêu.”

Sở Tiểu Điềm đi qua người bác sĩ, vào trong phòng.

Đoàn Tiêu đang đứng dậy mặc áo khoác.

Sở Tiểu Điềm ngây người ở đó.

Cô nhớ đến lần ở trong bệnh viện, cô cũng không cẩn thận nhìn thấy cảnh này, khi đó chắc anh vừa mới băng bó vết thương xong, trên người còn có chút mùi máu.

Động tác của Đoàn Tiêu khựng lại, xoay đầu nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm đứng ở đó, bất động nhìn anh.

Mắt của cô hơi ướt như muốn khóc, lại kìm nén không để mình òa khóc, cho nên đôi mắt hạnh to tròn ngập sương.

Đoàn Tiêu đi tới giang tay ra, cô lập tức vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm nhẹ hông anh.

“Anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

“... Cũng không… Lo lắng lắm.”

Đoàn Tiêu ôm chặt cô vào lòng, sờ tóc cô.

Sở Tiểu Điềm đang ở trong lòng anh nói: “Nhưng người vệ sĩ như anh thật không làm tròn trách nhiệm gì cả, không ngờ còn nói dối em!”

“Ý của em là em đồng ý rồi?”

“Cái gì?” Sở Tiểu Điềm chưa phản ứng lại.

“Nếu em đã đồng ý thì không thể rút lại nữa.”

Đoàn Tiêu ôm mặt cô, không nói lời nào đã chặn lại đôi môi hơi hé ra vì ngạc nhiên của cô: “Cả đời này anh chỉ làm vệ sĩ của em.”

Một nụ hôn kết thúc, anh ghì trán lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Hợp đồng có hiệu lực.”

Giọng nói của anh khiến cô tê dại từ tai đến đáy lòng, ngay cả giọng nói của cô cũng run lên: “Em.. Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ có thuê nổi anh hay không, anh lợi hại như vậy, sao miễn phí được chứ?”

“Vậy thì thu phí đi.” Anh bóp chóp mũi của Sở Tiểu Điềm, vào lúc cô nhắm mắt lại theo bản năng, anh nói: “Anh bù tiền cho em.”

“Đùng” một tiếng, trong đầu cô như có một vùng hoa tươi nở tung.

Những cánh hoa kia bay phấp phới, cô cảm giác cả người mình cũng trở nên nhẹ tênh.

“Vậy em cũng có điều kiện.” Cô kìm nén cảm giác hạnh phúc đột ngột này, chọc vào lồng ngực anh và nói: “Cho dù sau này anh bị thương ở nơi em không nhìn thấy thì cũng không được phép giấu em, phải thành thật khai báo rõ ràng cho em biết.”

Cô ngước mắt lên, nhìn anh nói: “... Anh nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, cố gắng đừng để bị thương. Dù có bị thương cũng không được giấu em.”

“Cho dù đau lòng muốn chết, em cũng sẽ không khóc đâu.”

Lần được anh cứu trong thang máy, cô đã biết người đàn ông này là một anh hùng, là anh hùng của rất nhiều người.

Nhưng lúc này đây, anh nói anh chỉ là vệ sĩ của riêng mình cô.

Cô biết anh không dễ dàng đưa ra lời hứa với người khác, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời.

Thực ra Sở Tiểu Điềm không để ý chút nào, anh vì công việc hoặc giúp đỡ người khác mà sẽ gặp ít nguy hiểm, bởi vì đó là trách nhiệm của anh, cũng là chuyện anh muốn làm.

Gặp được kẻ yếu, anh cũng không chút do dự mà giúp đỡ.

Cô kính phục trong lòng, đồng thời cũng sẽ bận lòng.

Nhưng cô biết, anh nhất định sẽ vì cô mà bảo vệ tốt bản thân.

Chỉ điều này là đủ rồi.

Đoàn Tiêu nhìn cô chăm chú và nói: “Anh hứa với em.”

Cả nhà cậu bé được cứu khó khăn lắm mới nhìn thấy Đoàn Tiêu trong bệnh viện, đi cạnh anh có một cô gái, ôm lấy cánh tay anh.

“Chào anh, vô cùng cảm ơn anh đã cứu con trai tôi…”

Đoàn Tiêu ôm lấy Sở Tiểu Điềm, không dừng lại bước nào, anh chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Các anh nhận nhầm người rồi.”

Bố của đứa trẻ còn đang định nói gì đó nhưng bị mẹ đứa trẻ kéo lại, bà ta nhìn ra được người đàn ông này không hề muốn nhận lời cảm ơn của bọn họ, có đuổi theo chắc người ta tưởng họ muốn bám riết lấy anh.

“Đứa trẻ kia không sao chứ?” Sở Tiểu Điềm hỏi.

“Bị thương nhẹ và hoảng sợ.”

“Anh thì sao?”

“Cũng thế.”

Sở Tiểu Điềm trợn to mắt: “Anh cũng bị hoảng sợ à?”

Đoàn Tiêu cúi đầu nhìn cô: “Sao, anh không thể có lúc bị hoảng hốt, sợ hãi sao?”

“Được thì được, nhưng tại sao?”

Trước đây anh từng nói mỗi người đều có thứ mình sợ hãi.

Nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được người đàn ông mạnh mẽ như vậy sẽ sợ gì.

Đoàn Tiêu khẽ nói: “Sợ em khóc.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, một lúc sau cô mới sờ mũi: “Em có thích khóc đâu.”

“À, anh biết mình sắp nổi tiếng rồi không? Hot girl mạng livestream kia nói muốn gả cho anh đó.”

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nheo mắt lại: “Em nói cô ta à?”

Sở Tiểu Điềm nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên nhìn thấy hot girl kia đang ở đại sảnh. Cô ta đã trưng diện, lúc đầu chỉ là ăn mặc thoải mái theo style hip hop, lúc này đã đổi sang váy trắng, còn trang điểm tinh tế hơn, cô ta đang đi tìm người khắp nơi.

Vào lúc này, không biết Nghiêm Nặc từ đâu xuất hiện, anh ta mặc bộ quần áo giống hệt Đoàn Tiêu lúc trước, đội mũ mỏ vịt, anh ta cười với hai người và nói: “Tôi dụ bọn họ đi.”

Sở Tiểu Điềm há hốc mồm nhìn anh ta.

Như vậy cũng được ư?

Nhưng cho dù nhìn thế nào, thân hình và khí chất của Nghiêm Nặc và Đoàn Tiêu đều tương đối giống nhau, nếu không nhìn Đoàn Tiêu ở khoảng cách gần, nói không chừng sẽ nhận nhầm người.

Quả nhiên, Nghiêm Nặc vừa đi qua đó, hot girl mạng kia và mấy người đến hóng chuyện đã vây lại.

Hot girl mạng cầm điện thoại hét lớn: “Á… Nam thần của em! Em tìm được anh rồi!!!”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Quả nhiên cách này rất tốt, nói chung không ai nhìn thấy mặt Đoàn Tiêu, cho dù nhìn thấy cũng vô dụng.

Bởi vì chỉ cần anh không muốn người ta tìm thấy thì sẽ không ai có thể tìm được anh.

“Vết thương của anh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ bị trầy xước chút thôi.”

Sở Tiểu Điềm nhớ đến lúc anh đỡ lấy đứa trẻ ở trong clip được quay lại, cơ thể anh đập mạnh vào quầy mỹ phẩm, từ phần hông đến cánh tay chắc đều bị thương, cho nên vừa rồi lúc ôm anh, cô không dám dùng sức. Nhưng anh lại như không có chuyện gì xảy ra, trông không giống như bị thương, hành động bất tiện gì cả.

Hai người ra khỏi bệnh viện, bỗng nhiên Đoàn Tiêu dừng bước.

“Anh sao thế?”

Sắc mặt của Đoàn Tiêu bỗng trở nên khó coi.

Sở Tiểu Điềm vội vàng buông cánh tay anh ra: “Có phải chạm vào vết thương rồi không? Đau à?”

“Không có.”

Đoàn Tiêu cầm tay cô đặt lên cánh tay mình, để cô nắm tiếp và nói: “Chỉ là anh đột nhiên nhớ ra mình quên mất một chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Đồ mua cho em bị mất rồi.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Chuyện này không quan trọng chút nào.

Nhưng hiển nhiên Đoàn Tiêu rất để tâm: “Anh đến trung tâm thương mại lần nữa.”

“Đừng! Hôm nay đừng đến nữa.” Sở Tiểu Điềm lắc nhẹ cánh tay anh: “Anh phải dưỡng thương.”

Trước khi từ nước K xuất phát về nước, Sở Hàn Giang từng nói chuyện bí mật với Đoàn Tiêu hai tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ hai người, đến cả Sở Tiểu Điềm cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau.

“Trước đây tôi kể cho cậu nghe nhiều chuyện về con gái mình như thế, cậu thành thật nói tôi biết, có phải khi đó cậu đã rung động rồi hay không?”

“Không có.”

Khi đó, đối với anh mà nói thì cô con gái nhỏ trong miệng Sở Hàn Giang rất mơ hồ, không chân thực, cho dù là bóng dáng mơ hồ được bố mình miêu tả vô cùng đáng yêu, khiến người ta nảy sinh lòng yêu mến, cũng không cách nào làm anh đồng cảm.

Cho đến khi anh gặp cô, quen biết cô, bóng dáng mơ hồ kia ngày càng trở nên chân thực, trở thành sự tồn tại không cách nào ngó lơ.

“Trước kia tôi cũng từng nói với cậu, con gái tôi được tôi chở che đến lớn. Lúc nhỏ, khi con bé vừa mới bắt đầu đi nhà trẻ, gan nhỏ lại sợ lạ, một phút một giây tôi cũng không thể ngừng lo lắng cho con bé, cứ đứng bên ngoài nhà trẻ nhìn. Chỉ cần tôi nhìn thấy con bé bị thương hoặc bị bắt nạt thì không kìm được mà xông qua đó. Khi đấy, tôi còn suýt bị người trong nhà trẻ coi là kẻ b**n th**.”

“Từ nhỏ con bé không gặp thất bại gì, nỗi buồn bã nhất của con bé chính là tôi và mẹ con bé ly hôn, tôi rời xa con bé.”

“Tôi không biết cậu có cảm nhận được hay không, Tiểu Điềm chỉ cần hơi làm nũng, rơi một giọt nước mắt thì trái tim tôi sẽ mềm nhũn vô cùng.”

“Đoàn Tiêu, cậu có chắc mình chịu nổi cô gái nhõng nhẽo như vậy không?”

“Tại sao không?”

Đoàn Tiêu nói: “Sự yêu thích của tôi dành cho cô ấy không ít hơn người làm bố như chú đâu. Những thứ chú có thể cho cô ấy, tôi có thể cho gấp đôi.”

“Nhưng chỉ duy nhất một chuyện, tôi sẽ không giống chú.”

Sở Hàn Giang ngẩn người, đương nhiên ông hiểu câu nói này của anh có ý gì.

Thứ duy nhất anh không làm chính là rời khỏi cô.

Chỉ có thể lặng lẽ quan tâm từ xa không phải thứ anh muốn.

“Sao anh không nói gì thế?” Sở Tiểu Điềm ghé lại gần nhìn anh: “Anh đang nghĩ gì?”

Đoàn Tiêu cụp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cằm cô và nói: “Đang nhớ em.”

Sở Tiểu Điềm bỗng cảm thấy Đoàn Tiêu lạnh lùng trước mắt người khác giống như không biết gì về tình cảm loài người kia, hoàn toàn là một giả tưởng.

Rõ ràng anh dịu dàng đến mức khiến người ta say đắm.

Nghiêm Nặc bước nhanh tới nói: “Tổng giám đốc Đoàn, đã giải quyết xong rồi.”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Vất vả rồi.”

Sở Tiểu Điềm nhìn Nghiêm Nặc, rồi lại nhìn anh, cô muốn nói lại thôi.

“Sao thế?”

Sở Tiểu Điềm nhân lúc Nghiêm Nặc đi lấy xe, nhanh chóng nhấc tay sờ cằm của Đoàn Tiêu: “Trên mặt anh có râu, anh ấy thì không, trông chẳng giống nhau chút nào.”

Cô nói xong thì như làm chuyện xấu xa, xoay người chạy lên xe.

Không phải làm chuyện xấu à?

Không ngờ cô lại to gan sờ cằm anh giữa ban ngày ban mặt như vậy!

Sở Tiểu Điềm, mày thật là xấu xa!

Đoàn Tiêu lên xe, vừa ngồi xuống cạnh cô thì điện thoại Sở Tiểu Điềm đã reo lên.

Cô cầm điện thoại, là tin nhắn của biên tập gửi tới: Phạn Âm, nói cho em biết chuyện này, em có tiện nghe điện thoại không?

Cô còn chưa trả lời, bên kia đã gọi tới.

Ngoại trừ có chuyện quan trọng, thông thường biên tập sẽ không gọi điện cho cô. Cô nhìn Đoàn Tiêu một cái, rồi dịch mông sang bên cạnh, lén lén lút lút nghe máy: “A lô? Có chuyện gì thế?”

Bên kia vừa nói được một câu, Sở Tiểu Điềm đã không kìm được mà trợn to mắt: “Chị nói thật à? Thật sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.