🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Tiểu Điềm xoay người, phát hiện người đi tới gọi cô lại chính là giám đốc nhà hàng.

“Cô là cô Sở phải không?”

“Là tôi.”

“Bà Lương đã đặt chỗ rồi, mời cô đi theo tôi.”

Giám đốc nhà hàng dẫn cô đến chỗ ngồi, Sở Tiểu Điềm đang nhìn menu, cuối cùng Lương Nghiên đã gọi tới.

“Tiểu Điềm Điềm, con ra cửa chưa? Chưa thì để dì lái xe đến đón con.”

“Con đã đến nhà hàng rồi ạ.”

“Nhanh vậy à?” Lương Nghiên ngạc nhiên nói: “Bây giờ mới mười rưỡi, dì đi từ công ty đến, nếu không kẹt xe ít nhất cũng phải hơn mười một giờ.”

“Không sao ạ, bây giờ con vẫn chưa đói, con ở đây chờ dì được rồi. À, dì ơi, rốt cuộc dì tìm con có chuyện gì thế?”

“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là dì muốn giới thiệu một chàng trai cho con, mọi mặt đều rất tốt, là con trai của bạn dượng con. Hai ngày trước dì vừa mới gặp người này một lần, cảm thấy cũng được, rất đẹp trai. Vốn định hai ngày nữa sắp xếp cho tụi con làm quen, nhưng cậu ấy sắp đi công tác, mà cậu ấy cũng nôn nóng muốn gặp con một lần...”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Quả nhiên là xem mắt!

Cô chợt cảm thấy dở khóc dở cười: “Dì, dì à, dì đợi đã, chuyện này hay là thôi đi.”

“Dì biết mấy lần trước giới thiệu cho con, con đều không thích. Người này ấy à, tên Thẩm Nam Phong, điều kiện tốt hơn mấy người trước, đương nhiên dì cũng không phải ép gì con, chỉ muốn con quen biết thêm nhiều bạn thôi. Dì nghe mẹ con nói, con đã chuẩn bị từ chức? Định viết tiểu thuyết toàn thời gian rồi à? Nếu như vậy, người con tiếp xúc lại càng ít hơn.”

Lương Nghiên cũng có lòng tốt, từ nhỏ đến lớn bà ấy rất yêu thương Sở Tiểu Điềm, Lương Ngọc ở xa cô, bố lại ở nước ngoài, thông thường có chuyện gì đều là Lương Nghiên ra mặt giải quyết giúp cô.

“Nhưng mà dì...”

“Có phải cảm thấy quá đột ngột không? Chủ yếu là bên kia sắp đi công tác rồi, còn nôn nóng hơn cả dì, buổi sáng đã nói với dì là muốn gặp con. Dì nghĩ hai chúng ta gặp nhau nói chuyện này với con, chủ yếu vẫn xem ý kiến của con.”

“Không phải chuyện này...” Sở Tiểu Điềm cảm thấy lúc này bắt buộc phải nói sự thật rồi: “Chủ yếu là vì... Cái đó, con có cái đó rồi.”

“Hả? Cái gì?”

Sở Tiểu Điềm che khuôn mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Chính là... Bạn trai...”

Lương Nghiên: “...”

“Con nói thật à? Chuyện khi nào vậy? Mẹ con biết chưa?” Hiển nhiên Lương Nghiên rất ngạc nhiên: “Hôm nay dì xin số điện thoại của con ở chỗ mẹ, còn chưa kịp nói chuyện này với bà ấy. Vừa rồi dì mới gọi điện thoại nói chuyện với bà ấy, chẳng trách mẹ con nói đừng vội giới thiệu cho con, hóa ra con đã có bạn trai rồi?”

“Mẹ con không biết ạ.” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Chuyện này con vẫn chưa nói với mẹ...”

“Vậy chắc mẹ con không muốn gấp gáp để con đi xem mắt, cho nên mới kêu từ từ. Thật là chuyện nhầm lẫn mà.” Lương Nghiên bất lực nói: “Bên kia lại gọi điện cho dì rồi, chắc đang trên đường tới, giờ phải làm sao mới tốt đây.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Hay là dì nói với bên kia một tiếng, cứ nói con đã có bạn trai rồi?”

Cô suy nghĩ, cảm thấy làm việc cũng không hay lắm, dù sao Lương Nghiên cũng có lòng tốt, nếu bên kia biết cô có bạn trai còn sắp xếp lần xem mắt này, chắc chắn sẽ trách cứ Lương Nghiên.

“Hoặc là để con nói với anh ta?” Sở Tiểu Điềm nói: “Con sẽ nói thực ra con đã có người mình thích rồi, nhưng vẫn chưa nói cho người nhà biết, cho nên họ mới sắp xếp lần xem mắt này.”

Đây chắc là cách giải thích tốt nhất, đôi bên đều không cần khó xử.

“Giờ dì sẽ qua ngay.” Lương Nghiên nói: “Cậu ấy vội vàng như vậy, chắc sẽ đến trước dì. Con nhất định phải bình tĩnh. Còn nữa, chuyện này nhất định đừng để bạn trai con biết, nếu bị hiểu nhầm sẽ không hay đâu, cũng tại dì chỉ lo họp không hỏi con trước. Mà con đó, có bạn trai khi nào cũng không nói, mẹ con và dì đều không biết gì cả.”

Bên này còn chưa nói xong, mẹ cô đã gọi tới.

“Mẹ con gọi cho con rồi, con nghe máy đã.”

“... Chắc mẹ con sắp mắng dì rồi.”

Lương Ngọc vẫn chưa biết chuyện này, vừa mới bắt máy đã nói với cô: “Điềm Điềm à, con biết dì tìm con có chuyện gì chưa?”

“... Biết ạ, muốn con đi xem mắt.”

“Mẹ nói với dì rồi, đừng vội giới thiệu người cho con, bên đó nôn nóng thì cứ để họ nôn nóng, con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, còn sợ không có người theo đuổi sao? Mẹ đã nói với dì con rồi, lần này bỏ qua, chúng ta phải lên mặt một chút, không thể để người ta coi thường.”

Sở Tiểu Điềm che mặt.

Cô còn tưởng Lương Ngọc biết chuyện cô và Đoàn Tiêu rồi, xem ra bà vẫn chưa biết.

“Bây giờ con về nhà đi, chuyện này là do dì con quá vội vàng, để mẹ nói dì.”

“... E là đã muộn rồi.”

“Hả?”

“Anh ta tới rồi. Mẹ, con phải làm sao đây?”

Sở Tiểu Điềm lập tức nhìn thấy người đứng trước cửa liên tục nhìn cô kia chắc là người mà Lương Nghiên nói.

“Bình tĩnh.” Lương Ngọc điềm tĩnh nói: “Nếu con nhìn trúng cậu ta, cũng nhất định đừng thể hiện ra ngoài, không nhìn trúng thì dễ xử lý, trực tiếp nói mình muốn đi vệ sinh, rồi ra ngoài bắt xe đi.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Nhưng mà mẹ à, con đã là người có bạn trai rồi.

Cô không kịp nói gì thêm với Lương Ngọc, người kia đã đi tới.

Quả nhiên đúng như lời Lương Nghiên nói, người đàn ông này rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, mặc đồ vest thẳng thớm, đầy phong độ.

“Xin chào, là cô Sở phải không?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu.

Chuyện đến nước này, cô đã bình tĩnh lại.

Nếu là trước kia, cô chắc chắn vô cùng căng thẳng, hơn nữa cảm giác cả người không có tự tin, nhưng hiện giờ đã khác.

Chuyện này vốn dĩ là hiểu nhầm, nhưng dì cô không biết rõ sự tình đã sắp xếp việc này, mẹ cô lại càng không biết rõ. Có điều, trong tình huống này, họ chắc chắn đều đứng về phía cô.

Chỉ là hơi chột dạ... Cảm giác rất có lỗi với người trước mắt, và cả Đoàn Tiêu, anh còn chưa biết chuyện này.

Hai người còn chưa mở lời, điện thoại Sở Tiểu Điềm đã reo lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn Đoàn Tiêu gửi tới.

Đoàn Tiêu: Đến nơi chưa?

Sở Tiểu Điềm: Đã tới rồi, có điều...

Cô gửi meme khóc lớn, sau đó lại là meme chắp hai tay xin lỗi: Em xin lỗi anh!

Lúc cô gửi tin nhắn, đối phương vẫn luôn nhìn cô.

Thực ra, sở dĩ Thẩm Nam Phong nôn nóng gặp mặt là vì sau khi anh ta chia tay với người bạn gái quen nhiều năm, người trong nhà liên tục thúc giục. Hơn nữa bạn gái cũ dạo gần đây sắp kết hôn, đúng lúc có người muốn giới thiệu người cho anh ta vào thời điểm này. Anh ta suy nghĩ, gặp cũng được, nói không chừng nhìn vừa mắt, có thể giải thích được với cả hai bên, cũng không còn là kẻ đáng thương vì bạn gái cũ kết hôn trước mặt bạn bè nữa.

Vốn dĩ anh ta cho rằng đối phương chỉ là một cô gái bình thường có gia cảnh giàu có, nhưng không ngờ lại xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã trông rất diễm lệ, anh ta nhất thời không dám nhận.

“Cô Sở, có cần gọi đồ ăn trước không?”

“Vẫn nên đợi dì tôi tới đi.”

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, ấm ức một chút, hay nói thẳng đây... Nhưng không ngờ đối phương trực tiếp tiến vào chế độ xem mắt.

“Nói thật, tôi định chờ tổng giám đốc Lương đến mới gặp mặt, nhưng nhìn thấy cô, nhất thời không kìm được mà đi tới chào hỏi.”

Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tời: Sao thế?

Sở Tiểu Điềm: Em đang làm một chuyện vô cùng có lỗi với anh.

Đoàn Tiêu: Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?

Sở Tiểu Điềm: Anh có thể hứa không giận em trước không?

Đoàn Tiêu: Cho dù em làm gì, anh cũng không giận em.

Sở Tiểu Điềm cảm động, khóc không ra nước mắt nói: Hình như em không cẩn thận bị sắp xếp đi xem mắt rồi.

Đoàn Tiêu im lặng.

Sở Tiểu Điềm lo lắng thấp thỏm nhìn điện thoại, đối diện còn đang nói: “Cô Sở thích ăn gì? Bít tết được không?”

“À, thực ra tôi... Không đói lắm.”

“Vậy sao? Thực ra tôi cũng không đói.” Thẩm Nam Phong khoanh tay, mỉm cười nhìn cô: “Chi bằng chúng ta nói chuyện trước đi.”

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, chi bằng nói chuyện cô thực ra đã có bạn trai rồi?

Cô vừa hạ quyết tâm nói sự thật, cùng lắm bị mắng một trận thì nghe thấy đối phương nhìn chằm chằm mặt cô, nghi ngờ nói: “Cô hai mươi bốn tuổi thật à? Nhìn như con nít mười bảy, mười tám tuổi vậy.”

“Đương nhiên tôi không có nói cô trẻ con, chỉ là...” Thẩm Nam Phong ho một tiếng và nói: “Tôi cảm thấy cô đáng yêu hơn cô gái mười tám tuổi nhiều.”

Mặc dù đã hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào thì gương mặt cô vẫn giống thiếu nữ mười tám tuổi, cô cũng ăn diện cũng vô cùng tinh tế. Vừa rồi khi anh ta mới bước vào đã cảm thấy cô ngồi ở đó giống như công chúa nhỏ bước ra từ bộ phim điện ảnh nào đó.

Sở Tiểu Điềm: “... Cảm ơn, thực ra tôi đã...”

“Nghe nói thường ngày ngoại trừ đi làm ra, cô không muốn ra khỏi cửa? Tiền lương đủ trả tiền thuê nhà, vậy có từng nghĩ đến việc đổi công việc không?”

Ừ... Cô ngoại trừ công việc ra, quả thực rất ít khi ra ngoài, trước đó đi làm thì tiền lương cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà.

Xem ra người này cũng chỉ biết được đại khái, không biết rõ tình hình thực tế của cô, như vậy cũng tốt.

Sở Tiểu Điềm đã âm thầm xuất bản ba cuốn sách, trở thành tác giả có sách bán chạy từ lâu (còn sắp sửa ký hợp đồng chuyển thể phim điện ảnh) lắc đầu: “Không tìm việc, thực ra tôi đã định từ chức rồi.”

Cho nên xin anh hãy xem thường tôi, lập tức vứt tôi lại và rời đi.

Sở Tiểu Điềm chờ mong nhìn anh ta.

Mà Thẩm Nam Phong chỉ hơi chau mày, hình như không có vẻ gì là bất mãn.

Nể mặt gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta vẫn cảm thấy điểm này có thể nhịn được.

Cô gái xinh đẹp như vậy, làm một bông hoa tươi nuôi trong nhà, nuông chiều cũng không có gì không tốt.

Chỉ nhìn cô mà trái tim đã mềm nhũn.

“Người ta nói cô có một căn nhà?”

Sở Tiểu Điềm uống ngụm nước, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi tự kiếm tiền mua đó.”

Thẩm Nam Phong thầm phì cười, không hề tin, có điều cũng không vạch trần “lời nói dối” của cô.

Xem ra cô gái xinh đẹp này vẫn có ít lòng hư vinh, với số tiền lương ít ỏi có thể trả được tiền thuê đã đành, sao có thể mua nhà được chứ?

Nhưng những thứ này không thành vấn đề, cô có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, tính cách cho dù có chút khuyết điểm nhỏ, cũng là nét đáng yêu đặc biệt.

Điều kiện gia đình anh ta không tồi, bản thân cũng có tiền lương cao, đối phương có nhà hay không đều không sao cả, vừa rồi anh ta cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng không ngờ Sở Tiểu Điềm lại thừa nhận “trực tiếp” như thế.

Anh ta duỗi tay lấy ly nước của cô rót cho cô ly nước chanh, dịu dàng hỏi cô: “Vậy cô thích người đàn ông như thế nào? Có thể nói chút không?”

“Thực ra tôi đã...” Đã có người mình thích rồi, hơn nữa còn là bạn trai của tôi!

Cô vừa định nói ra câu này, bỗng nhiên liếc nhìn thấy người đàn ông cao to đang đẩy cửa bước vào, sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, thời gian tin nhắn cuối cùng gửi cho Đoàn Tiêu là mười sáu phút trước.

Còn chưa tới hai mươi phút, không ngờ anh đã tới rồi? Phải biết rằng từ công ty anh đến nhà hàng này, nếu lái xe thì ít nhất cũng phải hai mươi mấy phút gần nửa tiếng đồng hồ.

Bàn bên cạnh vốn dĩ có hai cô gái, một trong số đó chắc đã từng nhìn thấy Đoàn Tiêu ở trung tâm thương mại nên che miệng ngạc nhiên hô lên: “Trời ơi, mọi người nhìn xem anh ấy có phải người trên tin tức... Chính là người đã cứu bé trai ở trung tâm thương mại ngày hôm đó! Tớ đã từng gặp được ở hiện trường!”

Cô gái khác lập tức nheo mắt quan sát: “Đúng là rất giống... Ôi trời ơi, men quá đi...”

Hiển nhiên Đoàn Tiêu ra ngoài vội vàng, đồng phục chiến đấu trên người vẫn chưa kịp thay, đồng phục chiến đấu màu đen, tay đeo găng tay lộ ngón, chân đi bốt quân đội, trên tay cầm kính râm và điện thoại, giữa hàng lông mày tràn đầy sự sắc lạnh u ám.

Lúc anh bước vào, khí thế thực sự quá mạnh mẽ, cả nhà hàng đều yên lặng mất mấy giây, nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang lùi về sau nhường đường cho anh theo bản năng.

Một nam một nữ dân văn phòng ở bàn khác, người nữ nói: “Là minh tinh phải không? Mới ra khỏi phim trường à?”

Người đàn ông nói chắc chắn: “Không phải minh tinh, chắc chắn là quân nhân, nhìn khí chất còn là lính đặc chủng.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô cứ thế trơ mắt nhìn Đoàn Tiêu đi tới với gương mặt u ám, mặc dù chưa nói chữ nào, không làm gì cả, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không thể ngó lơ của anh, giống hệt như một con dao quân đội được tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén và sự hung dữ ngày thường đã thu lại thì giờ đây anh đã phát hết ra.

Anh nhìn Thẩm Nam Phong đang ngơ ngác ngồi đối diện Sở Tiểu Điềm, trong tay anh ta còn cầm ly nước của Sở Tiểu Điềm, đang định đặt bên cạnh cô. Bởi vì Đoàn Tiêu nên tay đang khựng ở đó.

Đáy mắt Đoàn Tiêu hiện lên nỗi tức giận nhàn nhạt.

Sở Tiểu Điềm chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của anh.

Dù tâm trạng của anh không tốt thì anh cũng chỉ tỏ ra lạnh lùng hơn chứ chưa từng nổi giận.

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, vào lúc anh dừng bước thì duỗi tay ra, nhẹ nhàng túm góc áo của anh.

Sau đó, cô yếu ớt lên tiếng dưới cái nhìn chăm chú của anh: “Người đàn ông mà tôi thích... chính là dáng vẻ này.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.