🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có sức mạnh nào đó có thể san bằng con sóng đang đập dữ dội trong nháy mắt hay không?

Đó nhất định là sức mạnh cực lớn.

Hơn nữa, còn bỗng chốc hóa yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ còn lại gợn sóng lăn tăn không ngừng nối tiếp nhau, dịu dàng nổi trên mặt nước.

Không ai biết được người đàn ông không có biểu cảm này nhìn đáng sợ như thế nào.

Bởi vì lửa giận trong mắt Đoàn Tiêu đã biến mất sạch sẽ ngay lập tức dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Tiểu Điềm.

Đặc biệt là tay Sở Tiểu Điềm còn túm góc áo của anh, cô ngẩng đầu lên, hàng mi dài hơi rung lên, vừa căng thẳng vừa trơ mắt nhìn anh, dáng vẻ hệt như sợ anh tức giận.

Hôm nay cô ăn mặc quá xinh đẹp, thậm chí Lạc Bắc Sương còn lựa chọn trang sức phù hợp cho cô, dây chuyền bạc hình trái tim phát sáng lấp lánh trên xương quai xanh của cô, lắc tay màu hồng tôn lên cổ tay vừa thon nhỏ vừa trắng tinh, lớp trang điểm này quả thực cũng khiến ngũ quan của cô trông vô cùng thanh tú.

Nhưng những chi tiết này đều không thể sánh được với ánh mắt cô lúc này.

Sở Hàn Giang từng nói, con gái ông chỉ cần làm nũng một chút, rơi một giọt nước mắt thì trái tim của ông sẽ tan chảy ngày.

Nhưng cho dù cô không làm nũng, không rơi nước mắt.

Chỉ cần cô nhìn một cái...

Trái tim của anh đã mềm nhũn hết rồi.

Sức mạnh đó cất giấu trong mắt cô.

Đoàn Tiêu dừng lại, nhẹ nhàng cầm tay cô, đáy mắt hiện lên ý tứ sâu xa.

“Anh đã nói với em từ lâu rồi.” Anh khẽ nói: “Đừng tùy tiện ăn cơm với người lạ, sao vẫn không nghe lời như vậy?”

Thẩm Nam Phong: “...”

Anh ta không hiểu cho lắm, cho đến khi gương mặt trắng tinh của Sở Tiểu Điềm đột nhiên đỏ lên, cô đứng dậy khom lưng với anh ta: “Thực sự xin lỗi anh, bởi vì tôi luôn giấu và chưa tỏ tình nên dì tôi không biết tôi đã có người mình thích... Cho nên mới...”

Thẩm Nam Phong: “...”

Lần này anh ta thật sự không thể phản ứng lại, cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Sở Tiểu Điềm nắm tay dẫn cô rời khỏi chỗ ngồi, lúc này anh ta mới đứng bật dậy đuổi theo.

“Khoan đã, đây là chuyện...”

Anh ta vừa theo đến cửa thì nhìn thấy có sáu chiếc xe đồng loạt dừng trước cửa, năm chiếc xe Cherokee màu đen và một chiếc xe Jeep chỉ huy đã ngừng sản xuất.

Đừng nói đến Thẩm Nam Phong và những người khác, ngay cả Sở Tiểu Điềm cũng sững sờ.

Trên sáu chiếc xe có mười mấy người, trong số đó còn có đám người Trình Nhượng và Lâm Phi Phàm mà cô quen. Bọn họ đều mặc đồng phục chiến đấu của Long Phong Đặc Vệ. Khi bước xuống xe, người hóng chuyện xung quanh như muốn rơi cả cằm xuống đất, người vốn dĩ định lấy điện thoại ra cũng quên cả việc chụp hình.

Sở Tiểu Điềm yếu ớt nói: “... Bọn họ đến thuê nhà hàng, ăn cơm sao?”

“Không, chỉ đến đón em.” Đoàn Tiêu bình tĩnh nói.

Anh vừa nói xong câu này, Trình Nhượng đã mở cửa xe sau, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ trên xe đi xuống.

Là Karl và Tuyết Cầu.

Karl mặc đồng phục chiến đấu được đặt may gần giống với bọn họ, miệng ngậm một bông hoa hồng, Tuyết Cầu cũng mặc quần áo được đặt may riêng, nhưng là bộ đồ vest nhỏ, trên đầu còn đội mũ dạ.

Rất hiển nhiên, Tuyết Cầu nhìn thấy Sở Tiểu Điềm thì lao qua, nhưng bị Karl nhấc chân trước giữ lại, Tuyết Cầu kêu ấm ức, xoay một vòng, rồi lại ngồi xuống đất, trơ mắt nhìn Sở Tiểu Điềm.

Trình Nhượng cười nói: “Nào, Tuyết Cầu, chào chủ nhân của mày đi, nói cho cô ấy biết mày có nhớ cô ấy hay không?”

Tuyết Cầu sủa gâu gâu, đứng dậy, cố gắng giơ chân trước lên đầu, chào hỏi.

Sở Tiểu Điềm đã lấy hai tay che miệng từ lâu, mắt đỏ bừng.

Cô không thể ngờ được sẽ có bất ngờ lớn như vậy chờ mình, cô cảm động không nói nên lời.

Cho đến khi Karl ngậm hoa hồng đi về phía cô, Tuyết Cầu mới chạy vượt qua Karl lao đến chỗ cô. Sở Tiểu Điềm khom người, giang cánh tay, Tuyết Cầu chạy thẳng một mạch vào lòng cô.

“Tuyết Cầu, Tuyết Cầu, em có nhớ chị không?”

Tuyết Cầu: “Gâu!”

Sở Tiểu Điềm đưa tay nhận lấy hoa hồng Karl đưa, xoa đầu nó: “Cảm ơn em, Karl.”

Cảm ơn em đến đón chị, cảm ơn em nhớ chị, cũng cảm ơn em đã chăm sóc cho Tuyết Cầu.

Karl cọ đầu vào tay cô.

Ngoại trừ Đoàn Tiêu, bất cứ người nào đứng trước mặt Karl và Tuyết Cầu đều không còn sức chiến đấu.

Khi Sở Tiểu Điềm ôm Karl và Tuyết Cầu, Đoàn Tiêu lạnh lùng nhìn Thẩm Nam Phong: “Còn chuyện gì à?”

Thẩm Nam Phong mắt chữ A mồm chữ O một lúc mới nói: “Anh thật sự là bạn trai của cô ấy?”

“Không chỉ là bạn trai của cô ấy.” Đoàn Tiêu thản nhiên nói: “Tôi còn là vệ sĩ riêng của cô ấy.”

“Ai dám động vào một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ lấy nửa mạng sống của người đó. Ai dám có ý định xấu với cô ấy, tôi sẽ phế anh ta.”

Thẩm Nam Phong: “...”

Nếu người khác nói câu này, anh ta chỉ cảm thấy đối phương chẳng qua là đang uy h**p hoặc giả vờ, nhưng ánh mắt của người đàn ông này khiến anh ta có một ảo giác nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.

Không, không phải ảo giác.

Cảm giác mà người đàn ông này mang lại cho người khác chính là, nếu có người làm như thế, anh sẽ không chút do dự làm những gì mà anh đã nói.

Thẩm Nam Phong nhịn hồi lâu, lại không cam tâm hỏi thêm một câu: “Nhưng người nhà cô ấy biết không? Họ đồng ý chứ?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Chính tay bố cô ấy giao cô ấy vào tay tôi, còn có vấn đề gì không?”

Thẩm Nam Phong: “...”

Không có, thật sự không có nữa rồi.

Khi Sở Tiểu Điềm bình tĩnh lại, Thẩm Nam Phong đã lên xe đi mất.

Lần xem mắt thứ tám của cô cuối cùng đã chẳng đi đến đâu và chắc chắn là lần cuối cùng, sau này không còn chuyện xem mắt này xảy ra trên người cô nữa.

Sở Tiểu Điềm ngồi chung một chiếc xe với Karl và Tuyết Cầu, Đoàn Tiêu ngồi bên cạnh, Karl chen vào chính giữa, Tuyết Cầu nằm trong lòng Sở Tiểu Điềm, dính chặt lên người cô, hưởng thụ sự v**t v* của cô.

“Sao anh lại đến nhanh như vậy?”

“Đi nhờ xe.”

“Xe của ai?”

Đoàn Tiêu không nói, Trình Nhượng ngồi phía trước lái xe nhịn cười nói: “Trên đường vừa hay gặp được xe vận chuyển của công ty.”

“Xe vận chuyển?”

“Trên chiếc xe vận chuyển kia vừa hay có một chiếc Harley giao giúp người ta.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Chẳng trách vừa rồi cô nhìn thấy có một chiếc xe phân khối lớn đậu trước cửa được người ta kéo lên một chiếc xe vận chuyển khác.

Lẽ nào Đoàn Tiêu lái chiếc xe máy đó đi tới đây?

“Muốn ngồi không?”

Sở Tiểu Điềm nhớ lại chiếc xe máy vừa đẹp vừa ngầu kia, chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Muốn.”

“... Nhưng em sợ.”

“Anh chở em.”

“Anh chở em, em cũng sợ.”

“Vậy ai chở thì em mới không sợ?”

“... Ai chở em, em cũng sợ hết.”

Đoàn Tiêu quay sang.

Sở Tiểu Điềm nghi ngờ nhìn sườn mặt của anh, cô luôn cảm thấy anh cười một cái.

Nhưng anh đã nhanh chóng quay đầu đi, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, chậm rãi hỏi anh: “Có phải vừa rồi anh cười em nhát gan không?”

“Anh không có.”

Sở Tiểu Điềm nheo mắt, hơi không vui.

Đoàn Tiêu duỗi tay chạm nhẹ vào má cô, anh nói: “Anh chở em, không sợ.”

Nửa tiếng sau, bọn họ tới căn cứ, Đoàn Tiêu bảo Trình Nhượng dẫn hai con chó lưu luyến không rời kia đi.

Sở Tiểu Điềm cầm mũ bảo hiểm nhìn: “Đây là xe máy của ai vậy? Lái như vậy có khi nào không được tốt không?”

“Trước kia là của ai không quan trọng, bây giờ là của chúng ta rồi.”

“Tại sao?”

“Anh kêu người đi mua lại nó.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Đoàn Tiêu đổi đồng phục lái xe máy, trông rất xứng với chiếc xe này. Vốn dĩ cô đang mặc váy, không tiện lắm, cũng may vừa rồi có người cầm một bộ quần áo đến để cô thay.

Sở Tiểu Điềm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô phát hiện màu giống như quần áo trên người Đoàn Tiêu.

Đồ, đồ cặp sao?

Cô nhìn Đoàn Tiêu, anh đang cầm mũ bảo hiểm chuẩn bị đội lên cho cô, dường như anh chưa phát hiện ra, khi để ý thấy ánh mắt của Sở Tiểu Điềm, anh mới hỏi: “Sao thế?”

Sở Tiểu Điềm di chuyển ánh mắt: “... Không có gì.”

Mũ bảo hiểm là Đoàn Tiêu đội lên cho cô, mặc dù nó nhỏ hơn một số nhưng với cô thì nó vẫn hơi nặng.

Nhưng khi nhìn thấy Đoàn Tiêu đội mũ bảo hiểm, trái tim cô đập loạn nhịp.

… Thích một người quá ngầu là cảm giác gì?

Nói chung đến hiện giờ cô vẫn chưa quen với cảm giác thỉnh thoảng tim đập không ngừng.

Đến khi ngồi lên xe, Sở Tiểu Điềm lại bắt đầu căng thẳng.

Lúc nhỏ cô từng ngồi xe máy, nhưng khi đó là Sở Hàn Giang chở cô, ông lái rất chậm, đã mười mấy năm rồi cô chưa ngồi xe máy, huống chi là loại xe máy phân khối lớn này.

Cô túm lấy áo Đoàn Tiêu, vô cùng căng thẳng.

“Ôm chặt lấy anh.”

Tuy biết rằng không ai nhìn thấy mặt cô, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn thẹn thùng. Cô nhìn trái nhìn phải, hai tay duỗi ra rồi lại rụt về, cuối cùng vẫn túm lấy góc áo của Đoàn Tiêu: “Ôm, ôm như thế nào?”

Đoàn Tiêu nhẹ nhàng bẻ tay cô, để cô ôm vòng qua eo mình: “Ôm như vậy.”

Thế là cả người Sở Tiểu Điềm dính chặt vào lưng anh.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Vẫn…” Chưa…

“Uỳnh” một tiếng, xe máy lao nhanh về phía trước.

Sở Tiểu Điềm: “Á á á!”

Phần lớn thời gian cô đều nhịn không hét lớn, chẳng hạn như ở nhà bị tình tiết nào đó trong đầu mình dọa sợ, nếu như không nhịn thì chỉ mỗi tiếng la cũng có thể dọa cô lần nữa.

Nhưng cảm giác này thực sự quá k*ch th*ch, đối với Sở Tiểu Điềm mà nói, vận động cực hạn như nhảy bungee là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, nhưng ngồi trên xe máy tốc độ nhanh như thế, chắc chắn đã tính là hạng mục thử thách cực hạn của cô rồi.

Đoàn Tiêu chở cô lao nhanh đi khắp căn cứ, Karl và Tuyết Cầu nhìn thấy bọn họ từ xa, đều đuổi theo về phía họ, nhưng chưa đuổi ra tới căn cứ huấn luyện đã bị cản lại.

Sở Tiểu Điềm vẫy tay với bọn chúng, nhưng không hề dám buông tay khỏi eo của Đoàn Tiêu.

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nghiêng đầu: “Sợ không?”

Tuy rằng nghe không rõ giọng nói của anh, nhưng trực giác nói cô biết anh đang hỏi mình có sợ hay không.

Cô ôm chặt eo anh hơn, ghé đầu vào lưng anh, lắc đầu.

Dựa vào lá gan của cô, không thể nào không sợ được.

Nhưng ở bên cạnh anh, nỗi sợ lớn như nào thì cũng chỉ thế mà thôi.

Cô không biết anh muốn dẫn mình đi đâu, nhưng chính sự xuất phát không có điểm đến này lại khiến người ta cảm thấy mong chờ.

Đoàn Tiêu quay đầu lại, giảm tốc độ, sau đó một tay nắm chặt lấy bàn tay đang ôm eo anh của Sở Tiểu Điềm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.