Anh tiến lại gần cô, cố ý lướt môi qua khóe miệng cô.
"Hôn từ giường đến ghế sofa?"
Dư Lạc bị anh làm cho tim đập nhanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Đúng vậy."
Không ngờ Lộ Tinh Lâm đột nhiên ngả người ra sau, chống tay lên giường, đôi mi còn đọng nước mắt chưa khô, mắt vẫn hơi đỏ.
Trên mặt anh còn có vài vết xước, ngồi trên giường bệnh, đắp chăn của bệnh viện, anh dựa lưng vào phía sau, toàn thân toát lên vẻ yếu ớt kỳ lạ.
Anh nhìn cô và nói: "Làm sao đây? Anh có hơi mất trí nhớ rồi."
Dư Lạc: "…?"
"Quên mất cảm giác hôn rồi." Lộ Tinh Lâm bất ngờ cười với cô, để lộ hàm răng bén nhọn như cá mập, "Vậy nên——"
Anh cố tình dừng lại.
"Em có thể cho anh hôn lại một lần không?"
"Xem như giúp anh khôi phục trí nhớ."
Dư Lạc lúc nãy còn lo lắng cho anh, giờ thấy anh trêu chọc, tức thì bị nghẹn lại, không nhịn được mà lớn tiếng hơn, nghiến răng nói.
"Lộ! Tinh! Lâm!"
Vừa định cằn nhằn anh, cô lại bị Lộ Tinh Lâm kéo vào lòng, lần này không phải là cái ôm căng thẳng, run rẩy như trước, mà rất thoải mái. Hơi thở của anh phả vào sau tai cô, nhẹ nhàng vang lên.
"Điểm Điểm."
"Anh rất nhớ em."
"Xin lỗi, lại làm em lo lắng rồi."
…
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ, Dư Lạc cúi đầu cắn vào vai anh.
"Anh có biết em sợ đến thế nào không!"
"Tại sao không tự chăm sóc bản thân chứ!"
Lộ Tinh Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an cảm xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-them-mot-chut-to-bi-phu-phu-tu/1103559/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.