Mạnh lên sao? Chỉ cần có thể ôm chặt lên là có thể sao? Giọng nói của cậu yếu ớt làm cho hắn đau lòng, ngữ khí của cậu, bất lực đến nỗi làm cho hắn khiếp sợ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mà làm cho người yêu của hắn đáng thương như thế, cậu không phải đã có hắn sao, tại sao vẫn còn cảm giác sợ hãi mệt mỏi như không ai bảo hộ? Đến tột cùng hắn đã bỏ lỡ cái gì mà làm cho thân thể của cậu suy yếu đến như vậy? Giống như… Giống như bị đe dọa, bị xúc phạm, khi đến được trong lòng ngực của hắn mới có sức lực bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khủng hoảng.
Từ giữa trưa rời khỏi hắn cho tới bây giờ đã phát sinh chuyện gì?
“Nguyệt Tầm, em ngoan ngoãn nghe lời, nào, trước hết để cho anh nhìn em.”
Long Nghiễn dịu dàng ôm lấy cậu ngồi lên đùi của mình, để cho đầu cậu dựa vào trong ngực, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cậu.
“Anh biết em có đôi khi rất ngoan cố, còn rất quật cường, không muốn nói thì cho dù anh hỏi như thế nào cũng không chịu nói......Nhưng mà anh là người yêu của em, mặc dù em không nói, anh vẫn có thể cảm giác được… Nguyệt Tầm, nói cho anh biết, phát sinh chuyện gì?”
Chuyện cũ thống khổ, quan hệ huyết thống tàn ác, tất cả giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cậu, lời nói Long Nghiễn rõ ràng rất dịu dàng yêu thương, như đó lại giống như đang chà xát muối lên vết thương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-tieu-nam-sinh-vs-dang-ghet-dai-nam-nhan/293136/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.