🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lưu Lăng vẫn tiếp tục nghi ngờ Bạch Yến Trầm có vấn đề. Không phải vì hắn nhìn ra được manh mối gì, mà vì ở Hoa Quả thôn hắn không biết người nào khác, ngoại trừ tên La Bàn Nhi, cũng chỉ có thể nghi ngờ hắn ta.

Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Ta đang giám thị ngươi.” Dù là ngày hay đêm cũng phải chú ý quan sát, ngay cả đi nhà xí cũng phải phòng thủ.

Nhưng mà dường nhu Liên Dụ không quan tâm tới Bạch Yến Trầm lắm, cho nên Lưu Lăng không rõ có cần phải đi theo cái tên suốt ngày khóc lóc này hay không.

Một ngày kia, Bạch Yến Trầm cầm giấy đi từ nhà xí ra, chạm vào khuôn mặt béo nịch của Lưu lăng. Mắt Lưu Lăng không lớn không nhỏ, hôm nay hiếm khi lóe sáng. Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Gần đây có phải ngươi bị táo bón không? Bản vương ngồi nghe đã lâu không thấy động tĩnh gì hết”.

Bạch Yến Trầm đứng khóc, kéo áo lên lau nước mắt.

“Vương gia, nếu ngài thật sự hoài nghi hạ quan, thì cứ bắt hạ quan giam vào đại lao đi, ngài cứ hành hạ thế này hạ quan thực sự không chịu nổi. Còn nữa, chuyện ở Hoa Quả thôn không phải là do hạ quan gửi sớ lên sao, nếu chuyện mờ ám là do hạ quan làm, tại sao còn muốn tự tìm phiền toái thế chứ?”

“Hạ quan ở Hoa Quả thôn đã mười năm, dân chúng Nhạn Nam đều biết ta. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây xưng vương xưng bá, hạ quan cũng thành con chuột trên đường, sao lại giúp người ta đi làm loạn được”.

Lưu Lăng nghe xong thì thấy hắn nói cực kì có lý, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay phải kéo cái mũi Bạch Yến Trầm một cái, giật lên giật xuống, làm cho đối phương kêu gào khóc loạn, nước.mắt nước mũi đều chảy ra, xác định đây không phải mặt nạ mới tin người này chính là Bạch Yến Trầm. Hắn chùi tay vào áo người kia rồi nói: “Ừ, là mặt thật. Giờ ta biết ngươi không lừa gạt rồi”.

Vài ngày sau đó, Hoa Quả Thôn lại náo loạn chuyện cổ trùng, nghe nói có một thứ gì đó như sâu, leo vào sân nhiều nhà dân, cắn người. Giữa ban ngày dùng lửa cũng không đốt cháy. La Bàn Nhi đang định sống c.h.ế.t mặc bây, thì thấy Liên Dụ cầm một đống bột thuốc tiêu diệt hết cổ trùng, sắc mặt hắn cũng trở nên hết sức khó coi.

Liên tiếp ba ngày, hai người liên tục đấu đá. Liên Dụ có thể trị cổ độc, cho nên Cung lão gia lo sợ La Bàn Nhi sẽ lại gieo Hàng đầu, ngay cả ra khỏi cửa ông cũng không ra, như thể đã hao hết tâm sức giờ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông không tin hắn có thể bỏ được cái gì vào.

Lưu Lăng suốt ngày ngồi ì trong nhà Liên Dụ nghe ngóng, cho tới ngày đó nhìn thấy Bạch Yến Trầm đi ra, trên mặt như bôi một lớp phấn, mắt lờ đờ không nhìn thấy gì, tròng mắt cũng trắng trợn.

TBC

Hắn nói với Lưu Lăng vài ngày gần đây mình không ngủ được, bị mấy thứ kia hù dọa, cho nên muốn xuống núi. Huống hồ cơ thể hắn vốn không tốt, ở lại cũng không giúp được Liên đại nhân cái gì, có khi còn thêm liên lụy.

Lưu Lăng tự phân tích một lúc, thấy hắn nói rất đúng, mình cũng sợ sâu, nhớ tới cái thứ đầy lông bò bò hai ngày trước mà rợn người, buổi trưa hai người quyết định nói với Liên Dụ muốn xuống núi.

Trên bàn bày bốn mặn một canh, thêm mấy món xào, tinh xảo thì chưa tới mức, nói chung là hết sức bình thường. đều là tay nghề của Phương đại cô nương. Suốt ngày nàng cứ làm lui làm tới mấy món đó, mà Liên Dụ dường như ăn không biết chán.

Lưu Lăng gắp một miếng thịt béo, nói: “Dưới chân núi thức ăn ngon hơn, bản vương ở đây sắp gầy như cành liễu rồi, phải về thôi”.

Người trên bàn dường như không ai đoán hoài tới hắn, bởi vì họ đâu có thấy cành liễu nào. Vương Thủ Tài đang nằm sấp gặm thịt nạc bên cạnh liếc hắn một cái, ánh mắt như thể đồng tình. Nó cũng cảm thấy mình gầy rồi, nhưng mà Phương Uyển Chi vẫn cho rằng nó béo.

Giận dỗi vùi mặt vào bát cơm, suýt nữa thì mắc kẹt, nó cố gắng một lúc mới rút đầu ra được, uất ức gặm thịt vụn và cơm viên, tâm tình cực kém.

Liên đại nhân không buồn lí giải tâm tình của hai tên mập, hắn vẫn thấy món ăn A Đào nấu là ngon nhất, đặt đũa xuống múc thêm một muỗng canh thang.

“Cũng đúng lúc ta chán ở đây rồi, cùng nhau về thôi”.

Chiếc đũa trong tay Bạch Yến Trầm trượt từ trên tay xuống, rơi thẳng đến chân Liên Dụ.

Hắn sợ đến ngẩn ra, vội cuống quít đứng dậy, chắp tay nhận lỗi:

“Hạ quan thất thố, do mấy ngày gần đây ngủ không được ngon giấc, cho nên mới… ”

Liên Dụ như cười như không, rũ mắt đảo hai cái trong chén canh.

“Không sao, ta cũng thấy mệt mỏi, không cầm nổi đũa rồi.”

Rồi sau đó căn dặn bà tử.

“Đưa cho Bạch đại nhân đôi mới.”

Lưu Lăng ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy những lời này không phải chỉ có ý tứ đơn giản như mặt ngoài, nhưng hắn nghe không hiểu, cũng không muốn đoán, dù sao Liên Dụ về cùng bọn họ, hắn sẽ không sợ bị sâu cắn.

Ăn trưa xong, ngoại trừ Bạch Yến Trầm, những người còn lại dường như ăn rất ngon lành.

Thân thể hắn có vẻ luôn không tốt, như hắn giải thích, là vì bị hù dọa, kinh hãi quá mức, suýt nữa thì nôn ra m.á.u cho nên mới mệt mỏi đến vậy, Lưu Lăng nhìn mà tặc lưỡi. Bạch Yến Trầm này quá là nhát gan, chỉ có mấy con trùng mà sợ đến nôn cả máu.

Nhưng mà khi mấy người muốn xuống núi, Hoa Quả thôn lại có chuyện xảy ra. Thậm chí, có lời đồn rằng Liên Dụ là đại quan trong triều, tới đây để bắt bọn họ. Người trong thôn càng thêm sợ hãi, không còn ai dám ra đường, nhà đóng chặt như nêm.

Khi Cung lão gia biết tin, ông cùng với mấy lão nhân cùng nhau chạy tới, khóc lóc kể lể với Liên Dụ một hồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.