Diêu Văn Mẫn đi ra phía ngoài, đối diện với bóng lưng Diêu Văn Thanh, lúc này mới quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho ông chủ Trầm đang đứng sau lưng Cao Đại Thắng.
Ông chủ Trầm hiểu ý, lập tức tỏ vẻ khổ sở bám lấy cánh tay Cao Đại Thắng, vẻ mặt tràn đầy biết ơn nói: “Tráng sĩ cao thượng, hôm nay nếu tráng sĩ có thể giúp đỡ cho cửa hàng chu toàn thì chính là cứu tính mạng cả mười người nhà tiểu nhân từ trên xuống dưới, sau này tráng sĩ nếu cần mua cái gì, cửa hàng chúng ta sẽ không thu tiền.”
Cao Đại Thắng nghe thế thì mất hứng, gắt gao nhướng mày với ông chủ Trầm, nói: “Cao mỗ chẳng lẽ là người không có đủ tiền mua thuốc sao?! Ông chủ chỉ cần bảo tiểu nhị giữ chặt nhân sâm, Cao mỗ thử xem hôm nay có ai dám đem nhân sâm từ dưới tay ta ra khỏi cửa hàng!”
Cao Đại Thắng nói xong thì tỏ vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm về phía Văn Thanh, ông chủ Trầm vội vàng bảo tiểu nhị giữ chặt nhân sâm. Văn Thanh thấy thế thì vội vã, đang định bảo Bạch Dịch lên lấy lại thì nghe thấy giọng nói non nớt của một cô gái vang lên phía sau.
”Vị tráng sĩ này quả là người có tấm lòng hiệp nghĩa giống như lời đồn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người mơ hồ, không phân rõ phải trái, không hiểu chuyện đúng sai, vẻ hiệp nghĩa này nô tỳ thấy cũng chẳng để làm gì.”
Theo giọng nói lanh lảnh, mọi người còn chưa biết tiếng nói phát ra từ đâu, đột nhiên thấy từ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-gia-vong-toc/2576760/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.