Kính Huệ công chúa đứng phía sau Dung Hoa, thấy thân hình nàng lay động, bà tuy là công chúa cũng thật bị dọa sợ.
"Người đâu!" Kính Huệ công chúa kêu một tiếng, sau đó theo bản năng muốn đỡ nàng.
Tay vừa duỗi ra ngoài, phịch một tiếng, cửa bị Chu Hành đẩy ra, y như gió cuốn tiến vào duỗi tay đón được nàng.
Túy Đồng, Lưu Tô cùng cung nữ nội thị trong công chúa phủ cũng theo vào.
"Anh Anh, Anh Anh." Chu Hành mặt không huyết sắc, "Nàng sao vậy?"
Dung Hoa nằm trong lòng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không chút phản ứng.
"Nàng đừng làm ta sợ." Hai mắt Chu Hành đỏ ngầu, "Nàng đừng làm ta sợ mà." Một tay ôm Dung Hoa, một tay run rẩy dò xét mạch đập của nàng, mạch đập chậm rãi nhảy lên, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Dung Hoa bất tỉnh nằm trong lòng Chu Hành, chúng cung nữ nội thị đều kinh hách, đặc biệt là Túy Đồng và Lưu Tô sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Người còn mạch đập, trái tim treo lơ lửng của Chu Hành cũng buông xuống, ôm chặt nữ tử vào lòng, đứng lên, ngước mắt nhìn Kính Huệ công chúa và Giang phu nhân, ánh mắt tản ra băng sương lạnh lẽo.
Kính Huệ công chúa không biết phải giải thích với y thế nào, giật giật cánh môi, nhìn đám người Oanh Ca đứng ở cửa, nói: "Mau, mau đi truyền thái y, truyền thái y."
"Vâng." Một cung nữ nhận lệnh, xoay người nhấc váy chạy ra ngoài.
"Không cần làm phiền hoàng tỷ." Chu Hành lạnh giọng.
Thái độ hiển nhiên là nếu người xem bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/1658620/quyen-4-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.