Vừa dứt lời, Dung Hoa trực tiếp ngồi dậy.
Lời này khiến Chu Hành như bị chậu nước đá xối tới từ đầu tới chân, lạnh thấu tim, ngây ngốc hoàn hồn.
Nghe nàng nói, trái tim đau đớn không thôi.
Nàng phải có bao nhiêu tức giận mới có thể nói như vậy?
Y vội duỗi tay ôm lấy nàng.
Thấy vương phi nhà mình tỉnh lại, mọi người còn chưa kịp chúc mừng đã bị lời này dọa tới ngây người.
Thạch ma ma sợ hãi nhìn Dung Hoa, sau đó lại nhìn Chu Hành bên cạnh, nhất thời không biết phải nói thế nào mới ổn thỏa.
Vương phi êm đẹp ra ngoài tới công chúa phủ, sau lại là vương gia ôm trở về.
Chẳng lẽ hai người giận dỗi nháo nhào bên công chúa phủ?
Bằng không, đang yên đang lành vương phi sao có thể muốn dọn đồ trở về Đông Lăng? Tính tình của vương phi bà còn không rõ sao?
Gặp chuyện bình tĩnh, dù có khó khăn đều vô cùng trấn định.
Hẳn là nháo với vương gia rất lớn!
Vậy phải làm sao đây?
Vương phi đang có thai, nếu tức giận rồi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Mọi người nhất thời không biết mở miệng thế nào, Chu Hành ôm Dung Hoa đột nhiên trầm giọng: "Lui xuống đi."
Ánh cô cô là người làm y, tương đối bình tĩnh, vì thế xua tay: "Chúng ta ra ngoài thôi." Dứt lời, Ánh cô cô nâng bước đi trước.
Mọi người thấy thế liền uốn gối, sau đó vội vàng lui xuống, đóng cửa lại.
"Chàng buông ta ra, ta phải về Đông Lăng." Hạ nhân đều đã lui ra ngoài, cửa cũng đóng lại, Dung Hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/1658622/quyen-4-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.