Cuối cùng, Hồ Chí Bắc vỗ ngực bảo đảm —
"Tin tưởng anh, chỉ với khuôn mặt kia của thằng nhóc cậu, thì ngay cả du côn
lưu manh có bạn gái cũng phải vội vàng chạy về phía trước. Cô gái nhỏ ấy, đều
thích nhìn mặt, trên mạng gọi là gì nhỉ... Nhan cẩu!"
Đúng, chính là nhan cẩu!
*( Từ này không phải Nhan khống)
Con chó lớn.
Quyền Hãn Đình nửa tin nửa ngờ kết thúc cuộc trò chuyện, lẩm bẩm hai lần
chiêu cuối cùng mà Tam ca nói.
Trí nhớ anh rất tốt, mỗi câu đều có thể kể lại một chữ cũng không sai.
... Nhất định phải miệng đối miệng này, hôn đến mức cô á khẩu không trả lời
được, hôn đến khi cô thở hồng hộc...
Theo miêu tả, trong đầu người đàn ông hiện ra một hình ảnh như vậy, hơn nữa
cực kỳ cảm thấy thẹn thùng.
Hóa ra, anh không chỉ muốn hôn cô, mà còn muốn làm chuyện khác không thể
miêu tả được.
Sau đó, Quyền Hãn Đình nhận ra bản thân....
Năm phút sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, nhưng kỳ lạ là không có
hơi nóng bốc lên.
Bởi vì, tất cả đều là nước lạnh.
...
Bên kia, Hồ Chí Bắc cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại lên trên tủ đầu
giường.
Rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi nhả ra, là một làn khói xinh, dần dần khuếch tán,
cuối cùng biến mất trong không khí.
Lúc này, một bản trắng nõn vươn ra từ trong đống chăn tấm áp, đặt lên bờ vai
trần trụi của người đàn ông.
"Gia ~" Mềm mại lại kiều diễm, quyến rũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1264948/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.