Thứ nhất, xin lỗi có thể một điều nhịn chín điều lành, ngăn cản đối phương
mượn đề tài.
Thứ hai, chịu thua đúng lúc sẽ dễ dàng tranh thủ sự đồng tình của những người
vây xem, nói tóm lại là đặc quyền của "Bạch liên hoa".
Thẩm Loan đã có lợi thế này, tất nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Miêu Miêu nghe vậy, biểu cảm khinh thường: "Ai lại xấu như vậy, thế mà nghĩ
ra ám chiêu kiểu này để quấy nhiễu cô thi cử?!"
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Kì thi nhỏ dựa vào thực lực, kì thi lớn dựa vào may mắn.
Nhưng thứ "may mắn" này, nhìn không thấy, sờ không được.
Xét đến cùng chính là một loại tâm lý ám chỉ - tâm trạng tốt, mọi chuyện suôn
sẻ, đặt bút có thần.
Đủ để có thể thấy được, giữ vững được tâm trạng tốt đối với thí sinh thực sự rất
quan trọng.
Nếu tố chất tâm lý của Thẩm Loan kém, bị người ta vừa gây sự vừa mắng đến
không thể hiểu được như vậy, không chừng hỏng mất. Ngồi trong trường thi
hoảng hốt, còn chưa bắt đầu đọc đề trong lòng đã rối tinh rối mù, sao có thể thi
tốt nổi cơ chứ?
Chiêu này của đối phương thật sự cao tay.
Mịt mờ, hàm súc, quan trọng nhất chính là sẽ không để lại nhược điểm.
Dù làm tốt hay không đều do bạn tự làm bài, không ai cầm dao ép bạn.
Đòn im lặng đánh người câm, có đau cũng không nói nên lời.
"Quá khốn nạn!" Miêu Miêu thấp giọng chửi bới, vẻ mặt tức giận.
"Sao, tôi còn chưa giận, cô tức cái gì?" Thẩm Loan buồn cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265074/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.