Thẩm Loan không nói tiếp, bình tĩnh như cũ.
Phương Nhã Cầm chống lại ánh mắt dò hỏi của Ngụy Uyển Ương, vẻ mặt dần
dần xấu hổ: "Con... Mời cô ta tới?"
Ngụy Uyển Ương gật đầu: "Loan Loan là bạn của con."
Người cô ta mời không nhiều lắm, có thể đếm được trên mười ngón tay, mà
Thẩm Loan chỉ là một trong số đó.
Lúc ấy Phương Nhã Cầm chỉ hói số người, để giữ lại chỗ, còn như người nào,
tên là gì cũng chưa tùng để bụng, dù sao, với vòng xã giao của Ngụy Uyển
Ương, cũng chỉ là mấy ngôi sao, đạo diễn các loại.
Bây giờ mới lọt phải Thẩm Loan.
Im lặng lan tràn, bầu không khí cứng ngắc.
Phương Nhã Cầm tự biết mình đuối lý, đôi mắt hơi lộ ra một chút chột dạ. Tuy
bà ta không quá vừa lòng với gia thế bối cảnh của cô con dâu Ngụy Uyển Ương
này, nhưng người do Tống Càn chọn, lại là mẹ đẻ của Hiểu Nhạc, nếu không
cần thiết, Phương Nhã Cầm cũng không muốn trở mặt.
Cho nên trong khoảng thời gian này, bà ta và Ngụy Uyển Ương đều giữ một
loại trạng thái không can thiệp chuyện của nhau, tôn trọng lẫn nhau.
Lúc này, Phương Nhã Cầm cũng không thể vì một Thẩm Loan mà làm mất mặt
con dâu trước mọi người, nhưng lời đã nói ra rồi, xin lỗi càng khó xử hơn, trong
lúc này không tiến không lùi được.
Người im lặng còn có Thẩm Loan, so với Phương Nhã Cầm không còn lời gì để
nói, cô vẫn cười nhạt như cũ.
Giống như từ khi bắt đầu tranh chấp, đến giai đoạn gay cấn, đến cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265239/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.