Anh một miếng em một miếng, món bánh mì nướng ăn mất cả tiếng đồng hồ.
Quyền Hãn Đình tiếp tục làm việc, Thẩm Loan thì ngồi dựa vào một bên, bắt
đầu thu xếp vali.
Cô lấy trong vali ra một tập tài liệu, đưa cho Quyền Hãn Đình.
"Cái gì vậy?"
"Thỏa thuận chuyển nhượng công ty giá thấp."
"Nhà họ Diệp đưa cho?"
"Ừm."
Quyền Hãn Đình kéo cô ngồi lên đùi mình, Thẩm Loan quay đầu lại, đôi mắt
trong veo bình tĩnh nhìn người đàn ông, nhìn xuống hai tay đang nắm lấy
nnhau, thuận thế ngả người vào trong lòng anh.
Thẩm Loan nhắm mắt lại, giống như một chú mèo con lười biếng, dụi dụi tìm
một tư thế thoải mái. Cảm nhận lồng ngực phập phùng của người đàn ông, theo
tiếng hơi thở trầm ổn trên đỉnh đầu, từ trước đến nay trong lòng chưa từng có sự
yên lòng như vậy, giống như thuyền buồm sau khi trải qua cơn bão lớn, cuối
cùng cũng tìm thấy một bến cảng để nghỉ ngơi.
Trong tám ngày căng thẳng, sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp đây là lần
đầu tiên cô cảm thấy mệt.
Cũng may, có người đàn ông này, có bến đỗ nghỉ ngơi.
Hoàng hôn dần buông xuống, chân trời ráng đỏ cuồn cuộn, trong phòng lại yên
tĩnh hiếm có, không tiếng lại thắng có tiếng.
Quyền Hãn Đình đưa tay ôm eo cô, một tay còn lại vuốt mái tóc đen mềm mại
như thác nước, dịu dàng hôn xuống má cô, trong mắt mờ mờ lướt qua một tia
đau lòng: "Vất vả lắm phải không?"
Người phụ nữ lưởi biếng mở mắt, hưởng thụ sự dịu dàng lúc này của người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265393/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.