Giang Thắng Hoa nộp đơn từ chức cùng ngày.
Từ Vĩ nhìn phong thư trước mặt: "Không hề suy nghĩ sao?"
"Để tôi làm bộ phận hậu cần nhàn rỗi mà không có lý tưởng đó, còn không bằng
giết tôi đi."
"Cũng được, ai cũng có chí riêng."
Giang Thắng Hoa cười lạnh, hai tay chống mép bàn làm việc, hơi nghiêng
người về phía trước, trong mắt anh ta hoàn toàn không còn vẻ thấp kém như lúc
cầu xin người ta nữa, cũng không còn sự sợ hãi của cấp dưới đối cấp trên.
Là một người từ chức, cuối cùng anh ta cũng có thể trút bỏ những bất mãn, nói
ra tất cả những bất công.
"Anh biết đấy, Từ Vĩ, giám đốc Từ, tôi là bị ai ép đến nước này."
Thấy anh ta nói chuyện không khách sáo, tất nhiên Từ Vĩ cũng không hề cho
anh ta thể diện: "Anh muốn nói Thẩm Loan sao? Á... Buồn cười! Nếu không
phải anh tự chủ trương, chạy đến trước mặt tổng giám đốc hiến kế, cô ấy sẽ
xuống tay với anh sao?"
Hai mắt Giang Thắng Hoa lộ ra oán hận.
Từ Vĩ lại không sợ: "Gieo nhân nào gặt quả nấy. Tự anh tìm đường chết, ai quản
được chứ?"
"Tôi không làm như vậy, cô ta sẽ nhận cục diện rối rắm của Thiên Cơ kia sao?!"
Từ Vĩ nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười: "Có phải anh cảm thấy, tất cả những cái
đó đều là công lao của anh, kết quả anh lại bị ép rời khỏi công ty. Mà những
người khác hưởng thụ sự hy sinh của anh lại đổi lấy sung sướng, tất cả đều thiếu
nợ anh?"
"..."
"Tỉnh lại đi, Giang Thắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265502/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.