Thẩm Khiêm không trả lời ngay lập tức, mà bình tĩnh nhìn Dương Lam.
Ánh mắt người sau bình tĩnh, lắc đầu với anh ta.
Vẻ mặt của Thẩm Khiêm không thay đổi, nhưng trái tim anh ta như có một cơn
sóng lớn cuộn trào.
Lắc đầu có nghĩa là... khuyên anh ta không cần tranh? Cứ như vậy chấp nhận
số phận?
Đây chắc chắn không phải là quyết định của người mẹ coi chồng như trời trong
ấn tượng của anh ta.
Nhưng đôi mắt của bà ta rất kiên định, kiên trì, xa xăm, không có giận dữ, chỉ
có một sự yên lặng chết chóc và bình thản.
Thẩm Xuân Giang đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời, trên mặt
ông ta thoáng qua một chút nóng nảy, ông ta hỏi lại.
Thẩm Khiêm:
"... Nếu mẹ đồng ý, con sẽ không phản đối."
Lông mày của Thẩm Xuân Giang nhíu chặt, hiển nhiên không hài lòng với câu
trả lời này.
Nhưng ông ta cũng không nổi giận.
Ông ta chuyển sự chú ý sang Dương Lam.
Thẩm Loan thấy rằng từ khi cô tiến vào đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân
Giang nhìn thẳng vào Dương Lam, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh kiêu ngạo, đôi mắt
lấp lánh hình như lộ ra một tia chột dạ.
Hóa ra ông ta cũng biết mình có lỗi với Dương Lam.
Nhưng tại sao ông ta lại nhắc đến chuyện ly hôn vào thời điểm này?
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn người phụ nữ yếu ớt đang nhíu mày bên cạnh người
đàn ông.
Một Cao Duy Thu có thể khiến Thẩm Xuân Giang không cần mặt mũi mà ly
hôn?
Nếu là thật, thì người phụ nữ này...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265827/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.