Thẩm Kiêm Gia nhận ra khuôn mặt của người đàn ông có chút kỳ lạ, cảm thấy
một bước này của mình chắc chắn đã chọc trúng một góc bí ẩn không ai biết
trong lòng anh ta.
Nếu như Nghiêm Tri Phản và cô kia của nhà họ Tống thật sự không có gì, hoàn
toàn trong sạch, vậy lúc ấy có nhiều thiên kim nhà giàu ở đó như vậy, vì sao anh
ta lại không chọn mà cố tình chọn trúng Thẩm Loan?
Vậy có phải có thể suy đoán giữa hai người cũng có chút gì đó không sạch sẽ
không?
Cô ta không chơi được Nghiêm Tri Phản nên chỉ có thể lợi dụng Thẩm Loan để
ngăn cản anh ta: "Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi muốn cậu Nghiêm
xác nhận lại một lần nữa?"
Nuốt xuống một miếng cuối cùng, người đàn ông buông dao nĩa xuống, lấy
khăn giấy lau miệng sau đó tiện tay ném sang một bên.
Đứng dậy, ánh mắt không gợn sóng từ trên cao đánh giá người phụ nữ đối diện:
"Vậy, tùy cô thôi."
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Thẩm Kiêm Gia hoàn toàn há hốc mồm, cô ta sống hai mươi mấy năm, đây vẫn
là lần đầu tiên bị một người đàn ông bỏ lại ở nhà hàng.
Mẹ nó—
"Cái quái gì thế?"
Anh ta cho rằng anh ta là ai?
...
Nghiêm Tri Phản không ngờ Thẩm Kiêm Gia chân trước vừa nói mấy câu khó
nghe xong, vậy mà chân sau đã ra tay với Thẩm Loan.
Mà Thẩm Loan lại càng không dự đoán được mình sẽ trêu chọc phải một người
phụ nữ xưa nay không quen biết.
Hay là đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1266263/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.