Trần Tứ nói trắng ra luôn: "Tôi không phải bác sĩ pháp y, cũng sẽ không khám
nghiệm tử thi."
Hơn nữa, khám nghiệm tử thi không phải tùy tiện tìm một sinh viên y khoa là
được, đầu tiên phải lập án điều tra, sau đó đưa vụ này thành một vụ án mạng,
tiếp theo mới có thể suy nghĩ đến có nên khám nghiệm tử thi không.
Mấy quá trình này quá phức tạp, hơn nữa cũng được kiểm soát rất chặt chẽ,
không phải chỉ dùng một chút quan hệ, hay nhét ít tiền có thể làm được.
Huống chi một khi đã lập án, vụ của Thẩm Xuân Hòa sẽ được đưa ra ánh sáng,
vậy thì nhà họ Thẩm không dậy nổi cái mặt này đâu.
Cho nên, Trần Tứ dừng bước tại đây, tới xin chỉ thị trước.
Quả nhiên —
Thẩm Xuân Lâm cũng không định tiếp tục: "Nếu không điều tra được gì thì
dừng tại đây thôi. Nói với bên ngoài là làm ăn thất bại, không chịu nổi đả kích
nên chết đột ngột."
Trần Tứ gật đầu.
"Còn nữa, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn nhảm nhí nào có liên quan
đến nhà họ Thẩm cả, hẳn là cậu biết nên làm gì rồi chứ."
"Tôi hiểu rồi."
Thấy Trần Tứ rời đi, Thẩm Kiêm Gia nóng lòng mở miệng: "Ba, ba thật sự tin
chú Năm bị đột tử sao?"
"Tin thì sao, mà không tin thì thế nào? Người cũng chết rồi, truy cứu vấn đề này
còn ý nghĩa gì nữa?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, từ nay về sau các con cũng đừng lăn tăn về chuyện
này nữa."
Thẩm Kiêm Gia buồn bực đồng ý.
Ngay lúc Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1266372/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.