“Ngươi...” Nhìn thấy người thanh niên xuất hiện ở nơi này, người thiếu nữ hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Vẻ mặt trắng bệch của nàng không có chút huyết sắc nào song nàng lại không có chút sợ hãi nào. Không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút vui vui. Rõ ràng quân đội của hắn vừa đả thương nàng xong. Bất quá nàng vẫn hỏi: “Làm thế nào ngươi tìm được nơi này?”
“Tìm nàng không khó chút nào!” Người thanh niên khẽ mỉm cười, hắn đem cánh cửa từ từ đóng lại. Cơn gió lạnh cũng theo đó không tiến vào được trong phòng. Cả phòng cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Theo đó là một nụ cười lờ mờ xuất hiện trong bóng tối, người thiếu nữ vẫn có thể nhìn được thấy hắn cười: “Chỉ cần ta thoáng cảm ứng một chút là có thể biết được nàng ở đâu. Đây gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông!”
“Hừ...” Người thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, chỉ cần di chuyển một chút thân mình cũng cảm giác cơn đau xé người. Bàn tay nàng đưa lên che thân thể của mình rồi nói: “Ngươi thiếu nói điểm!”
“Này...” Người thanh niên bất đắc dĩ cười khổ mở miệng nói: “Nếu nàng không tin vậy ta nói ta ngửi được mùi hương thơm trên cơ thể nàng nên theo tới nơi này! Nàng tin sao?” Ngay sau đó trong bóng đêm Thiên Trạch bắt được ánh mắt lạnh lùng của người thiếu nữ. Bất đắc dĩ Thiên Trạch cười khổ phất tay nói: “Tử Nguyệt, thương thế của nàng không tầm thường chút nào đâu. Hãy để ta giúp nàng nếu như nàng không muốn chết vì chảy máu quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-chu/2561643/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.