Đem mấy nữ nhân để Độc Cô Bác đưa ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch, Vũ Vô Cực mới thở ra một hơi thật dài. Hắn lẳng lặng đi xung quanh khu vực âm dương linh tuyền. Toàn bộ cây non lại được Vũ Vô Cực nhổ lên đem cất vào không gian giới chỉ một lần.
Độc Cô Bác đem người đưa ra khỏi khu rừng Lạc Nhật lúc này hắn quay lại thấy được một cảnh trống trơn xung quanh âm dương linh tuyền. Con mắt Độc Cô Bác trừng lớn nhìn về phía Vũ Vô Cực thấy được Vũ Vô Cực đang đem cái cây non cuối cùng thu vào trong không gian trữ vật.
“Thằng nhóc này...” Thân ảnh Độc Cô Bác xuất hiện bên cạnh Vũ Vô Cực. Ngón tay hẳn chỉ thẳng về phía giới mảnh đất đang trụi lủi trống trơn giận giữ quát lên: “Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Chúng mới là cây non. Ngươi làm sao lại đem chúng thu đi. Thứ ấy đâu hữu dụng...”
“Chỉ không muốn chốc lát nữa chúng bị phá hư nên mới làm như vậy!?” Bàn tay Vũ Vô Cực phất phất ra. Hắn trực tiếp đem trữ vật không gian ném cho Độc Cô Bác.
“Cái gì?” Những lời này rơi vào trong tai Độc Cô Bác thực sự làm cho hắn hoàn toàn không hiểu gì cả. Ánh mắt lão cũng theo đó cảm giác quái quái nhìn về phía Vũ Vô Cực. Chỉ thấy lúc này Vũ Vô Cực đã cởi ra quấn áo đứng trước âm dương linh tuyền mà vươn vai. Thân hình khoẻ mảnh khoả thân, trắng nõn của thằng nhóc xuất hiện trước mắt Độc Cô Bác.
Hai đôi bàn tay hơi mập thằng nhóc vươn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-chu/2561727/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.