Bọn chúng là một nhóm đồng nhất, không giống người của giang hồ, càng giống như binh lính được huấn luyện cẩn thận.
Huống hồ đối với nỏ tiễn của người Man Khương, Lương Thận Hành đã nghiên cứu không ít, hưởng lợi từ việc này, Tần Quan Chu cũng biết được vài thanh nỏ Khương.
Tần Quan Chu nói cơ sở để nàng biết được đó là quân Man Khương, Ngụy Thính Phong từ từ gật đầu, đáp: “Được, ta sẽ sai người mau chóng tìm được chứng cứ xác thực.”
Tần Quan Chu nói: “Ta cần phải đi rồi… Hầu gia bên đó nếu biết ta mất tích, nhất định sẽ quy việc này lên đầu Ngụy gia.”
Lương Thận Hành là người hiểu được việc nước lo cho đại cục, ngàn vạn lần ưu tiên bách tính triều đình lên hàng đầu, cho dù bản thân có trọng thương, phản ứng đầu tiên vẫn là yêu cầu “Đừng tiết lộ tin tức, tạo kẻ khác có cơ hội gây chia rẽ”. Nhưng nếu dám gây họa cho người bên cạnh hắn, cho dù Lương Thận Hành hiện giờ nhẫn nhịn không phát, xong chuyện nhất định sẽ trút lên đối phương gấp mười.
Ngụy Thính Phong nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp người đến thành Phù Dung báo bình an trước. Nàng…”
Tần Quan Chu khoác áo mỏng đứng dậy, cổ áo khẽ hé mở, còn có thể nhìn ra trên cổ lấm tấm mồ hôi trong suốt. Ánh mắt khẽ lướt qua, đột nhiên như bừng tỉnh, vội di chuyển ánh mắt, trả lời: “Nàng bị nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
Tần Quan Chu suy nghĩ một chút, đồng ý với đề nghị của Ngụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hoa-cam-lang/241899/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.