Cảnh vật quay cuồng——
Tống Diễn được Cố Duy ôm chặt, ngay trước mắt y là khuôn mặt của thanh niên, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo, cánh tay ôm lấy y vững chãi mạnh mẽ. Dù có lăn lộn đến đâu, Cố Duy vẫn không hề buông lỏng.
Những tảng đá sắc nhọn và cành cây rạch nát quần áo và da thịt họ, bên tai là tiếng gió rít dữ dội. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng Cố Duy trước mắt Tống Diễn.
Cả hai cứ thế lăn xuống dốc.
Cố Duy bỗng khẽ nheo mắt, một tay ôm lấy Tống Diễn, tay kia chống vào vách đá, xoay chuyển hướng đi của họ.
Một cú va chạm mạnh vang lên, Cố Duy phát ra một tiếng rên nhẹ.
Lưng cậu đập vào một cây mọc từ khe đá, cú va đó đã làm giảm tốc độ của họ. Vài giây sau, hai người cùng rơi xuống đáy vực.
Cú va chạm làm họ lăn thêm vài vòng nữa, mãi lúc này Cố Duy mới buông tay ra, cả hai dừng lăn.
Tống Diễn đau nhức toàn thân, xương cốt như muốn rời ra, trên tay và mặt đầy vết cắt bỏng rát, nhưng nhờ được Cố Duy ôm chặt trong lòng nên thương tích của y không nặng lắm. Y lảo đảo đứng dậy, trong lòng lo lắng cho Cố Duy, người đã phải lấy lưng che chắn cho y, lo sợ Cố Duy có thể gặp chuyện gì không hay.
Tống Diễn loạng choạng đến trước mặt Cố Duy, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi có sao không?"
Cố Duy cảm thấy nội tạng như bị dập nát, có lẽ đã gãy vài cái xương sườn, nhưng nhìn đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262489/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.