Trên tầng ba của một quán trọ.
Tông Diệu đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt anh.
Lại thêm một năm nữa trôi qua.
Từ khi xuống hạ giới đã hơn mười năm, Tông Diệu chưa một lần trở về.
Ở Không Huyền Cảnh không có phong tục đón Tết, vì với những người tu tiên ở đó, tuổi thọ dài đằng đẵng, thời gian cứ trôi mãi. Họ theo đuổi cảnh giới cao hơn, phần lớn thời gian đều chìm trong tu luyện. Có lẽ chỉ một lần bế quan, nhân gian đã qua mười năm.
Chỉ có những người phàm có tuổi thọ ngắn ngủi mới quý trọng thời gian đến vậy.
Nhưng những năm lang thang trong nhân gian, Tông Diệu dần hiểu được tại sao người ta lại khao khát Tết như thế. Bởi Tết không chỉ là một mốc thời gian đã qua, mà còn là lúc gia đình, bạn bè quây quần bên nhau, cảm nhận hơi ấm và niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Quan trọng là, mỗi năm qua đi những người mà họ yêu quý vẫn ở bên cạnh.
Vậy nên anh không có lý do gì để quay về.
Những chú bác, cô dì đã từng yêu thương anh hồi nhỏ, mười năm trước đã ra trận mà không quay lại, chết dưới tay kẻ Ma đầu kia.
Ngay cả cha anh, sau khi trở về cũng bế quan, lần cuối cùng anh gặp cha mình là khi cha anh toàn thân đầy máu, từng bước một tiến vào Huyền Cảnh.
Đó là nơi an nghỉ của các đời tiên chủ.
Cha anh có thể trở ra được nữa không?
Họ đã phải trả giá quá đắt để đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262491/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.