Cố Duy lạnh lùng nhìn Tống Diễn chằm chằm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tống Diễn vẫn giữ vẻ bình thản điềm đạm, ung dung đối diện với ánh mắt của Cố Duy, khóe miệng thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Qua một chốc, Cố Duy bỗng trở mình, xoay lưng về phía Tống Diễn để lộ khoảng trống bên cạnh.
Tống Diễn thầm nghĩ, Cố Duy chịu phối hợp như vậy thì tốt rồi, khỏi phải lo nửa đêm còn phiền phức tìm chỗ ngủ.
Hôm nay tâm trạng của y lên lên xuống xuống, lại bận suốt cả đêm nên vô cùng mệt mỏi. Thổi tắt ngọn nến, vừa đặt đầu lên gối y đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong bóng tối, Cố Duy mở mắt.
Chiếc kim độc trượt khỏi đầu ngón tay, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang say giấc của Tống Diễn, đáy mắt không chút gợn sóng. Nếu tên ăn chơi này dám giở trò gì, cậu cũng không ngại tiễn hắn một đoạn.
Việc không ngủ với Cố Duy đã thành thói quen.
Cậu không nhớ từ khi nào mình chưa từng có một giấc ngủ yên ổn. Chính nhờ sự cảnh giác ấy mà cậu sống sót đến giờ. Ngay cả khi ở một mình, cậu cũng chỉ ngủ chập chờn, huống chi bên cạnh còn có người khác.
Cậu tuyệt đối không bao giờ để mình mất ý thức khi có người bên cạnh.
Điều đó chẳng khác nào trao mạng mình vào tay kẻ khác.
Mà ở nhà họ Cố, ai cũng muốn cậu chết.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Tống Diễn ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Hôm nay tinh thần y phấn chấn hơn nhiều.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262522/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.