Một nhà bốn miệng ăn:
Trần Ngọc sắc mặt cổ quái nhìn đồ ăn trước mắt, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Khi ta không có ở đây, ngươi vẫn cho chúng nó ăn thứ này?” Đồng thời dùng đũa gẩy gẩy mấy viên thịt trắng ởn trong đĩa, và chảo súp lơ xào ngập dầu mà vẫn xanh biếc đáng yêu, cậu đánh cược Phong Hàn cho rau vào nồi chưa đầy năm giây đã đổ ra đĩa đặt lên bàn.
Thịt mua từ bên ngoài, hương vị và độ lửa hẳn là không quá tệ, thế nhưng, rau thật sự đã chín? Còn nữa, bên cạnh mỗi tiểu động vật có một ly sữa là sao? Hắn rốt cuộc học từ đâu phương pháp ăn kèm như vậy?
Phong Hàn quét mắt liếc Trần Ngọc một cái, sau đó diện vô biểu tình nhìn phía đối diện, cho đến khi hai tiểu động vật vô tội xét thời thế rưng rưng bắt đầu cố gắng gặm súp lơ, mới chậm rãi gắp một miếng thịt lên ăn.
Tiếp đó Phong Hàn gật đầu, tự tin nói: “Ta cảm thấy khá tốt.”
Trần Ngọc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận lựa miếng thịt, sau khi ăn xong, thanh thanh cổ họng, nói: “Xem ra ăn chín tái cũng không tồi.”
Phong Hàn tỏ vẻ đồng ý trong lòng, rồi thuần thục lấy địa vị trụ cột trong nhà tuyên bố, căn cứ vào lễ nghi cơ bản nhất trên bàn ăn, tất cả mọi người không thể lãng phí lương thực, phải ăn hết toàn bộ.
Trần Ngọc khiếp sợ nhìn Tiểu Mập và bốn chân Thanh cùng trợn to mắt, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Phong Hàn cau mày ăn nốt chỗ súp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-mo-chi-te-pham/368903/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.