Ngẩng đầu lên, Lưu Tri Ý đã đuổi đến cách ba bước, nhìn gấu áo hắn chỉ vương vài giọt m.á.u, rõ ràng cú vừa rồi chưa trúng đích.
"Chạy nữa đi! Sao không chạy nữa? Tiện nhân đáng c.h.ế.t!"
Hắn cười gằn, giẫm nát đầu ngón tay ta, đau đớn xộc thẳng lên óc:
"Hầu hạ quý nhân là phúc khí của ngươi! Đừng không biết điều!"
Hắn cúi người sát lại, mùi rượu lẫn m.á.u phả vào mặt ta.
Ta nhìn gân xanh nổi bật nơi cổ hắn mà bật cười, tay phải âm thầm sờ đến d.a.o giấu sau lưng.
"Tiện nhân! Cười gì?"
"Cười ngươi làm nam nhân mà vô dụng, lại tự đội cho mình cái mũ xanh!"
Ta đột ngột rút d.a.o.
"A!"
Ánh d.a.o lóe lên như chớp, rạch ngang cổ hắn, m.á.u nóng phun tung tóe lên mặt ta.O Mai d.a.o Muoi
Lưu Tri Ý trợn trừng đôi mắt, ôm lấy cổ họng m.á.u trào, ngã vật xuống đất.
"Giết người rồi!"
Bà mẫu Lưu thị gào lên lao đến, ta vung d.a.o c.h.é.m ngược lại trúng vai bà ta, nhưng chưa đủ chí mạng…
Xa xa đuốc sáng như rồng, dân làng lũ lượt kéo đến.
Ta cúi đầu nhìn đôi tay đẫm m.á.u, nhẹ nhàng vuốt bụng bằng phẳng.
Nghiệt chủng này... tuyệt đối không thể giữ.
d.a.o bếp giơ cao, nhắm vào bụng mình...
"Phập!"
Đau đớn ập đến như sóng dữ, ta lại cảm thấy… được giải thoát.
Trước khi rơi vào bóng tối, bên tai chỉ còn lại tiếng bà mẫu Lưu thị yếu ớt cùng tiếng dân làng hốt hoảng hét vang:
"Mau báo lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-nuong/2741891/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.