Vừa về từ Tháp Cốc, Chu Lạc đã bận tối mặt, việc làm ăn ở hộp đêm ngày càng phát triển dưới sự quản lý của Nhiêu Hà Lý và sự giúp đỡ của Sa Sở Lan, mà anh cũng thuê thêm chuyên gia qua bên khách sạn giúp đỡ Triệu Lỗi, giờ cũng đã khấm khá hơn trước.
Sòng bạc bán thuốc phiện đã là kết quả anh không thể thay đổi, Chu Lạc đành mặc kệ, anh không vội vàng làm gì. Anh cũng từng nói với Chử Tuân về chuyện này, anh nói: “Tổ huấn nhà họ Chử còn đó, hai chúng ta không thể vi phạm, hiện giờ ngoài Hình Nhân, các trưởng lão đều đã lớn tuổi, chú muốn dần dần thu lại quyền lực từ tay họ, để họ không thể nhúng tay vào chuyện trong bang nữa. Khi nào xử lý Trì Chí và Kim Long xong, không còn một gói thuốc phiện nào được lưu thông trên Hi Đảo nữa.”
Chử Tuân rút một điếu thuốc từ sau lưng anh, là Malboro vị bạc hà, giờ họ đều không hút loại đỏ nữa, Malboro đỏ vừa nồng vừa hăng, Chu Lạc không thích mùi này, Chử Tuân bèn bỏ.
Không còn mùi thuốc lá, Chử Tuân cũng không cần xịt nước hoa nữa. Vốn dĩ cậu định vứt nửa chai “Đường xuống âm phủ” còn lại đi, nhưng Chu Lạc không cho.
Chu Lạc mở chai nước hoa màu mực, xịt hai lần sau tai Chử Tuân, sau đó anh lười biếng ôm cổ cậu, vùi đầu bên tai Chử Tuân mà ngửi, “Đừng vứt, chú thích mùi trên người cháu, nó khiến chú thấy yên bình.”
Yên bình, với một người sống giữa những bộn bề rối ren như họ, yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-taroshi/2606423/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.