Từng tốp , từng tốp học sinh trong lớp lần lượt rời đi, trên hành lang dài dần dần trở nên trống vắng. Chỉ có chàng trai anh tuấn giống như vương tử từ truyện tranh bước ra vẫn còn đứng đó, lưng tựa lên bức tường lạnh lẽo, khuôn mặt như tượng cẩm thanh không một chút biểu cảm.
Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, cho dù như vậy khuôn mặt hắn vẫn cực hạn mỵ hoặc, toàn bộ thân thể hắn như đang chìm dần trong bóng tối, nhưng vẫn giữ vững biểu tình lãnh ngạo, thanh cao.
Trong ánh mắt Tiêu Anh tràn đầy đau lòng, cô thà muốn người đứng nơi đó là mình cũng không muốn nhìn thấy hắn như thế. Lam Tứ, tính cách lạnh nhạt như sa mạc, lại cao ngạo như hồ dương* bây giờ lại bị phạt đứng ở chỗ này, chuyện này đối với hắn quả thật là một sự sỉ nhục.
*hồ dương : không biết cây gì @.@ Pass: 12345
Cô nhẹ nhàng đến gần, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lam Tứ, đi thôi, cô giáo đã đi rồi “
Chàng trai vẫn tựa lưng trên tường, ngẩng cao đầu, nhắm chặt hai mắt, mái tóc vàng nhạt che khuất vầng tráng, bây giờ trông hắn yên tĩnh tựa hồ đã chết đi vậy.
Trong lòng Tiêu Anh hoảng sợ không thôi, “Cậu đứng ở chỗ này cô giáo cũng sẽ không biết , đi thôi, về nhà đi” cô kéo lấy tay hắn, cô có chút sợ hãi biểu tình tĩnh lặng này của hắn, dường như toàn bộ linh hồn đã hoàn toàn rời bỏ thể xác hoàn mỹ kia.
“Bỏ đi” chàng trai lạnh lùng mở miệng, vẫn như cũ không mở mắt.
“Không nên dằn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-thoat-da-sac-vo-bien/55398/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.