“chào bác hai”
Vệ Tam được thả ra khỏi Quân khu 1 là chuyện mà tất cả mọi người không lường trước được.
Bước ra khỏi tòa nhà giam giữ, Vệ Tam có ảo giác giống như mình đã sống được mấy đời. Cô ngoái nhìn một cái: “Tôi còn cho rằng mình sẽ ở đây một thời gian rất dài.”
Ứng Tinh Quyết ở bên cạnh Vệ Tam yên lặng nghe cô nói chuyện, anh cũng không nghĩ tới chuyện Cơ Nguyên Đức chống đỡ sự phản đối của mọi người mà trực tiếp thả Vệ Tam đi.
“Cơ giáp của cậu còn chưa xây dựng xong.” Chợt Vệ Tam nhớ tới, “Đáng tiếc, phòng làm việc chỗ này không tệ.”
“Nếu em muốn...” Ứng Tinh Quyết nói như có như không, “Có thể tới nhà họ Ứng.”
Vệ Tam đi trước: “Để tôi suy nghĩ đã, bây giờ đi gặp bọn Kim Kha.”
Trên máy bay, Vệ Tam không liên lạc trước với Kim Kha mãi cho đến khi bấm chuông cửa thì mấy người bên trong cũng không biết. Người tới mở cửa là Liêu Như Ninh, khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy Vệ Tam thì nhất thời trợn tròn mắt, hồi lâu không thành lời.
“Ai tới bên ngoài thế?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi từ bên trong, người biết bọn họ ở đây chỉ có Ứng Tinh Quyết, nhưng bình thường khi anh đến sẽ chào hỏi từ trước.
“Choáng rồi?” Vệ Tam đưa quơ quơ trước mắt Liêu Như Ninh.
“Cậu vượt ngục!” Liêu Như Ninh không kịp nói nhiều đã xoay người chạy vào trong ngay và gọi bọn Hoắc Tuyên Sơn, “Vệ Tam vượt ngục! Nhanh lên, thừa dịp người ta không phát hiện thì tụi mình đi nhanh lên.”
Hoắc Tuyên Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dap-noi-ban-sat-di-hoc/498637/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.