Hạ Tử Khâm đẩy bàn tay đang làm loạn của anh ra, chu miệng, không được tự nhiên nhắc nhở:
"Anh còn chưa giải thích đấy?"
Tịch Mạc Thiên chợt cười một tiếng:
"Lúc này mới nhớ tới hả?"
Giọng nói mang theo nồng đậm trêu chọc. Mặt Hạ Tử Khâm đỏ lên. Tịch Mạc Thiên cúi đầu, một cái hôn rơi vào môi cô:
"Nếu như sớm biết đời này sẽ gặp phải một nha đầu biết cách dày vò người khác như em, anh sẽ luôn *“kính nhi viễn chi” với mọi phụ nữ."
*Kính nhi viễn chi: Kính trọng mà không gần gũi.
Hạ Tử Khâm đẩy anh ra, khôn khéo nói:
"Tịch Mạc Thiên, bây giờ anh đang định nói lảng sang chuyện khác sao?"
Tịch Mạc Thiên cúi đầu cắn chiếc mũi nhỏ của cô một cái:
“Tiểu nha đầu hay tính toán chi li, nếu như anh nói đứa bé kia không phải của anh, em tin chứ?"
Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào Hạ Tử Khâm, giống như có vài phần mong đợi mơ hồ. Tử Khâm sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu một cái, dị thường kiên định trả lời:
"Em tin, anh chưa bao giờ nói dối."
Ai nói tiểu nha đầu nhà anh này là ngốc chứ, hiện tại xem ra, có mấy phần *“người tài vẻ ngoài đần độn”. Khóe miệng Tịch Mạc Thiên hơi cong lên, đưa tay ôm mặt cô, hạ xuống một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, đầy nhiệt liệt mà kích tình. Hạ Tử Khâm bị anh hôn, đầu óc bắt đầu mơ hồ, thân thể nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa, trong nháy mắt liền đốt rụi lí trí. . . . . .
*Cũng có thể là “tẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dat-but-thanh-hon/1408492/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.