Đi dạo với Từ Manh hai tiếng đồng hồ, hơn một giờ chiều hai người chọn một nhà hàng Hong Kong để ăn trưa.
Từ Manh mua quần áo giày dép gần hai mươi nghìn tệ, Tô Hiểu không mua gì cả, ngồi trên bàn uống nước, chờ thức ăn được dọn lên.
Từ Manh nhìn túi lớn túi nhỏ của mình, lại nhìn Tô Hiểu hai tay trống không, chỉ đeo mỗi túi xách nhỏ thì rất cạn lời.
“Tớ nói này Hiểu Hiểu, người chồng plastic kia của cậu có nhiều tiền như vậy, lẽ nào lại nhỏ mọn với cậu thế à? Không cho cậu tấm thẻ để cậu quẹt thoải mái sao?”
Tô Hiểu cười: “Không không, cậu đừng hiểu nhầm, anh ấy rất hào phóng, là tớ không cần mua thứ gì cả.”
“Tớ khâm phục cậu thật đó, sao cậu có thể kiểm soát h*m m**n của mình tốt như vậy chứ.”
Tô Hiểu bỏ ly nước xuống: “Nếu cậu trải qua ngày tháng ăn không đủ no thì sẽ không như vậy.”
Từ Manh nhún vai, kết thúc chủ đề này.
Cô ấy biết lúc Tô Hiểu khổ cực nhất đã từng đi nhặt chai nhựa vào tiết tự học buổi tối để kiếm tiền mua sách phụ đạo cho mình.
Những gì cô trải qua là thứ mà Từ Manh không dám nghĩ tới.
Mẹ ruột không quan tâm mà vứt bỏ cô, bố ruột cờ bạc rượu chè, vừa đánh vừa mắng cô, Tô Hiểu có thể trưởng thành tốt như vậy tuyệt đối là do tổ tiên phù hộ.
“Hiểu Hiểu, tớ cảm thấy cậu thật sự nên yêu đương đàng hoàng, tìm một người bạn trai yêu thương cậu. Thật đó, cậu đừng sợ.”
Tô Hiểu nhớ tới câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-de-an-hon-hi-van/2855133/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.