- Sao mà em ngốc quá vậy. Nếu là anh, anh cũng sẽ làm như cậu ta.
Anh Minh tức giận hét lên. Anh hai tối dí vào đầu tôi.
- Ngốc lắm cơ còn làm gì nữa mau đi xin lỗi người ta đi.
Đúng rồi mình phải đi xin lỗi nhưng nếu cậu ấy không chịu gặp tôi thì phải làm sao.
- Nhưng cậu ấy không chịu gặp em thì phải làm sao?
- Còn làm sao nữa mặt dày ra đi xin lỗi.
Đúng vậy mình nhất định phải làm cậu ta tha lỗi đúng là có hai người anh làm quân sư tốt thật đấy. Tôi hôn lên má hai anh.
- Yêu quá cơ.
Hai anh đơ ra rồi nhìn tôi, tôi chạy nhanh ra khỏi phòng vì phòng bệnh sắp sập rồi.
- Này, em là thế anh tìm bạn gái kiểu gì?
Ế thì có ngần đấy tuổi rồi còn chưa có bạn gái đúng là hai ông anh già mà.
Tôi đến nhà Anh nhưng Ba Anh nói anh không có nhà. Tôi đi những nơi cậu ấy đến đều không thấy cậu ấy rốt cuộc ở đâu cơ chứ. Cậu ta sao lúc ẩn lúc hiện không biết.
Tôi đi tìm cậu ấy cả buổi chiều nhưng vẫn không thấy cậu ấy đâu.
Tôi đến ngồi nghỉ ở cây cổ thụ đã lâu lắm rồi tôi không đến đây. Ở đây vẫn không thay đổi vẫn đẹp như xưa. Nhưng sao tôi buồn quá vậy nè mặt trời cũng bắt đầu lặn.
Anh ông giận tôi nhiều đến vậy sao?
Tôi phải làm gì ông mới tha thứ cho tôi đây.
- Làm gì mà suy tư vậy?
Giật cả mình ak. Ai mà vô duyên quá vậy. Tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-heo-to-thich-cau-cau-co-tin-khong/815910/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.