Phan Lôi còn đang ngơ ngác, sao mình càng gọi, Trương Tuyết Ninh càng chạy? Gã vội đuổi theo xem tình hình, kết quả thấy cô đứng trước cửa Lâm Kinh Chập, mắt sáng long lanh đầy vẻ sùng bái, cảm ơn rối rít.
Đệt! Mẹ nó cái đám này bị gì hết vậy?
“Vậy… tôi không làm phiền anh nữa, thầy Lâm. Tôi về tiệm đây.” Trương Tuyết Ninh mặt đỏ bừng, bước đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn, rời khỏi cổng sắt.
Phan Lôi nghe tiếng cửa chống trộm khép lại trong sân. Lâm Kinh Chập đã vào nhà từ đời nào, vậy mà Trương Tuyết Ninh vẫn đứng đó quyến luyến. Gã bước tới, túm tai cô kéo thẳng vào tiệm.
“Á á á! Làm gì vậy hả?” Trương Tuyết Ninh vừa xin tha vừa chạy theo bước Phan Lôi. Thịnh Quần thấy thế, vội lao lên can: “Thôi, anh Lôi, đừng vậy. Chị Tuyết Ninh vừa được thả ra mà.”
Phan Lôi hậm hực buông tay, mắt lườm qua lườm lại giữa hai người: "Mẹ nó tao còn thấy áy náy vì không đi đón mày. Hai đứa quên rồi à? Thằng cha bên cạnh định báo công an bắt tụi mình đấy!”
Thằng cha, thằng cha, nghe khó chịu chết đi được. Người ta là thầy Lâm, Lâm Kinh Chập, cái tên nghe hay ho, vang dội thế cơ mà.
Thịnh Quần không dám hé răng, nhưng Trương Tuyết Ninh thì chẳng sợ, cãi lại: “Đừng gọi thầy Lâm như thế, người ta có tên đàng hoàng. Với lại, anh ấy có báo công an bắt tụi mình đâu? Anh là đàn ông con trai mà nhỏ mọn thế làm gì?”
Nhỏ mọn?
Cái đệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-ngam-muoi-luu-thuy-thuy/2917778/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.