🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phan Lôi còn đang ngơ ngác, sao mình càng gọi, Trương Tuyết Ninh càng chạy? Gã vội đuổi theo xem tình hình, kết quả thấy cô đứng trước cửa Lâm Kinh Chập, mắt sáng long lanh đầy vẻ sùng bái, cảm ơn rối rít.

 

Đệt! Mẹ nó cái đám này bị gì hết vậy?

 

“Vậy… tôi không làm phiền anh nữa, thầy Lâm. Tôi về tiệm đây.” Trương Tuyết Ninh mặt đỏ bừng, bước đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn, rời khỏi cổng sắt.

 

Phan Lôi nghe tiếng cửa chống trộm khép lại trong sân. Lâm Kinh Chập đã vào nhà từ đời nào, vậy mà Trương Tuyết Ninh vẫn đứng đó quyến luyến. Gã bước tới, túm tai cô kéo thẳng vào tiệm.

 

“Á á á! Làm gì vậy hả?” Trương Tuyết Ninh vừa xin tha vừa chạy theo bước Phan Lôi. Thịnh Quần thấy thế, vội lao lên can: “Thôi, anh Lôi, đừng vậy. Chị Tuyết Ninh vừa được thả ra mà.”

 

Phan Lôi hậm hực buông tay, mắt lườm qua lườm lại giữa hai người: "Mẹ nó tao còn thấy áy náy vì không đi đón mày. Hai đứa quên rồi à? Thằng cha bên cạnh định báo công an bắt tụi mình đấy!”

 

Thằng cha, thằng cha, nghe khó chịu chết đi được. Người ta là thầy Lâm, Lâm Kinh Chập, cái tên nghe hay ho, vang dội thế cơ mà.

 

Thịnh Quần không dám hé răng, nhưng Trương Tuyết Ninh thì chẳng sợ, cãi lại: “Đừng gọi thầy Lâm như thế, người ta có tên đàng hoàng. Với lại, anh ấy có báo công an bắt tụi mình đâu? Anh là đàn ông con trai mà nhỏ mọn thế làm gì?”

 

Nhỏ mọn?

 

Cái đệt, Trương Tuyết Ninh vì thằng cha bên cạnh mà bảo gã nhỏ mọn? Phan Lôi tức đến phì mũi, cổ đỏ phừng, mãi không thốt nên lời. Hai đứa này đúng là ăn cây táo rào cây sung, quay lưng phản bội.

 

“Tao nhỏ mọn?” Gã thở phì phò, không tin nổi, tay chỉ vào mũi run rẩy: “Lúc suýt bị báo công an bắt, không thấy mày nói thế đâu nhỉ?”

 

Thịnh Quần kéo vạt áo Trương Tuyết Ninh, khẽ khuyên cô đừng chọc Phan Lôi nữa. Cô gạt tay cậu ta: “Kéo gì mà kéo, chị nói sai à? Thầy Lâm thật sự tốt mà. Trước đây toàn hiểu lầm thôi. Anh ấy không khó gần như tụi mình nghĩ đâu. Không phải chỉ chị nghĩ thế!”

 

Nói đến đây, Trương Tuyết Ninh vỗ vai Thịnh Quần: “Tiểu Quần, mày cũng nghĩ thế, đúng không?”

 

Thịnh Quần không nói gì, chỉ lặng thinh. Im lặng là đồng ý.

 

Đúng lúc Cừu Phi đỗ xe xong quay lại. Trương Tuyết Ninh chạy đến bên hắn, ưỡn ngực, hùng hồn: “Anh Phi cũng nghĩ thế, phải không?”

 

Cừu Phi? Đúng rồi, Cừu Phi!

 

Trước đây Cừu Phi chẳng phải nói đi học bên đó là để chọc tức Lâm Kinh Chập sao? Trong tiệm này, ít nhất còn Cừu Phi đứng cùng chiến tuyến với gã. Hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tâm đầu ý hợp, cùng sở thích, cùng đối phó “thế lực xấu xa” như Lâm Kinh Chập, cùng một giuộc. Người khác có phản bội, Cừu Phi chắc chắn không.

 

Phan Lôi kéo Cừu Phi đang ngơ ngác vào phe mình: “Phi à, anh nói đi. Anh với em đều thấy Lâm Kinh Chập chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Người trong tiệm phải đoàn kết, đồng lòng chống địch, không để Lâm Kinh Chập chia rẽ, gây mâu thuẫn nội bộ.”

 

“Hả?” Cừu Phi vừa về, chưa hiểu chuyện gì, nghe mà mù mịt. Có nghiêm trọng thế đâu?

 

“Hả gì mà hả! Anh Phi chẳng nghĩ thế đâu. Anh ấy giống tụi em, thấy thầy Lâm là người tốt.” Trương Tuyết Ninh cũng kéo tay Cừu Phi, không chịu buông: “Đúng không, anh Phi?”

 

Phải công nhận, Trương Tuyết Ninh nhìn người chuẩn thật. Mấy câu này nói trúng tim đen Cừu Phi. Nhưng trước mặt là gương mặt phóng đại của Phan Lôi, mắt gã đầy đe dọa, như thể Cừu Phi dám nói “đúng” là gã nuốt sống hắn ngay.

 

Thấy Cừu Phi mãi không lên tiếng, Phan Lôi sốt ruột. Chẳng lẽ Cừu Phi cũng quay lưng, dao động? Thế thì lời thề thốt trước đây của hắn là gì?

 

“Cừu Phi! Anh không nói là ý gì? Quên anh từng nói gì với em rồi à?”

 

Tai Cừu Phi suýt bị Phan Lôi làm thủng. Giọng gã như người vợ cả bắt quả tang chồng ngoại tình, gào lên hỏi chồng chọn mình hay bé ba.

 

“Cái đó…” Cừu Phi định ậm ừ cho qua, nhưng tay Phan Lôi siết chặt cánh tay hắn. Nguyên đám này làm việc nặng, tay ai cũng khỏe như ai, “Ê! Nhẹ thôi, nhẹ thôi.”

 

Cả hai bên đều nhìn hắn chằm chằm. Chỉ cần Cừu Phi dám thiên vị một bên, chắc chắn chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Trời ơi, Lâm Kinh Chập đúng là hồng nhan… à không, lam nhan họa thủy.

 

Cừu Phi giơ tay ra hiệu dừng lại, giằng ra khỏi tay hai người. Hắn bảo Trương Tuyết Ninh đứng yên, rồi đẩy Phan Lôi ra góc, giữ khoảng cách, chắc chắn Trương Tuyết Ninh không nghe được, mới yên tâm.

 

 “Đừng đụng em.” Phan Lôi tức lắm. Thái độ lưỡng lự của Cừu Phi đã là câu trả lời rõ nhất. Gã cảm thấy mình bị cô lập.

 

Cừu Phi chắn trước mặt Phan Lôi, che tầm nhìn của Trương Tuyết Ninh, hạ giọng: “Mày làm gì mà gây với Trương Tuyết Ninh? Em ấy bao nhiêu tuổi, mày bao nhiêu tuổi? Lúc về tao gặp chị Triệu, chị ấy bảo Lâm Kinh Chập… à, Lâm Kinh Chập trả hết chi phí cho đàn mèo hoang ở bệnh viện thú y, còn tìm người nhận nuôi. Thấy chưa, người ta cũng làm việc tốt. Trương Tuyết Ninh quý đàn mèo đó, chắc chắn sẽ đổi ý về Lâm Kinh Chập. Con bé còn trẻ, ngây thơ, thấy người ta tốt chút là nghĩ người tốt. Mày đừng xen vào nữa.”

 

Phan Lôi chẳng thèm nghe Cừu Phi hòa giải, chỉ vào hắn, đau lòng: “Em nói Trương Tuyết Ninh à? Em nói anh! Anh mẹ nó cũng phản bội rồi đúng không?”

 

Hai đứa từ nhỏ mặc chung quần lớn lên, không nói là đồng lõa, thì cũng cùng một giuộc. Dù sai, Cừu Phi cũng phải đứng về phía gã. Nhưng giờ tình hình khác, đặc biệt lắm, vì đó là Lâm Kinh Chập.

 

“Tao…” Cừu Phi vừa ra dấu vừa bịa lý do, nhưng liếc thấy ánh mắt Phan Lôi nhìn chằm chằm, hắn biết không cho gã câu trả lời thì hôm nay không xong: “Tao chắc chắn đứng về phía mày. Hai đứa mình là gì với nhau? Là đồng lõa, là rắn chuột một ổ, là cùng hội cùng thuyền!”

 

Lời này có hay không thì không biết, nhưng ép Cừu Phi tuôn một lèo ba thành ngữ, đúng là choáng váng. Nghĩ đến chuyện hai đứa cùng phe, Phan Lôi nguôi giận hơn nửa. So với Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh, ít nhất cũng là hai đấu hai, hòa.

 

“Vậy giờ anh nói ngay với hai đứa đó, bảo tụi nó đừng bênh người ngoài.”

 

Cừu Phi ngoảnh lại nhìn Trương Tuyết Ninh và Thịnh Quần, ngượng ngùng hắng giọng. Một lời nói dối đúng là phải dùng cả tá lời dối khác để bù. “Mày nhường Trương Tuyết Ninh chút đi. Em ấy đang buồn vì chuyện của bố. Mày nhường em ấy, để em ấy thấy mày mới là người tốt với em ấy. Cảm hóa em ấy, kiểu gì em ấy cũng tỉnh ngộ.”

 

Nghĩ lại, Cừu Phi nói cũng có lý. Phan Lôi đúng là chẳng cần so đo với Trương Tuyết Ninh. Gã nghiêm túc nhìn Cừu Phi: “Còn anh thì sao? Anh không lừa em chứ? Anh với em cùng phe, anh không quên là anh định chọc tức thằng cha đó đúng không?”

 

“Đúng chứ.” Cừu Phi nói lời trái lương tâm, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, “Hắn giờ ghét tao lắm. Tao quậy loạn lớp học, làm hắn không cho tao học nữa, cứ đòi trả học phí. Tao đâu chịu, tao còn xóa cả bạn bè WeChat của hắn.”

 

Để Phan Lôi tin, Cừu Phi lôi điện thoại ra, mở danh sách đen WeChat. Tên Lâm Kinh Chập nằm chình ình trong đó, bằng chứng rành rành, lời Cừu Phi thêm phần thuyết phục.

 

“Vậy còn được.” Phan Lôi hỏi: “Anh tính làm gì tiếp?”

 

Cừu Phi hung hồn: “Tao định tiếp tục tiếp cận hắn, lật tẩy bộ mặt xấu xa của hắn, để Trương Tuyết Ninh với Thịnh Quần thấy rõ con người này. Để ánh sáng chính đạo rọi xuống con đường, lên án hắn mạnh mẽ, đồ giả tạo!”

 

Vừa nói xấu Lâm Kinh Chập xong, Cừu Phi quay đầu đã nghĩ cách kiếm cớ sang gặp anh. Đợi tiệm đóng cửa, mọi người lên lầu, hắn lại mặt dày, không kiềm chế nổi, chạy sang cổng sân nhà Lâm Kinh Chập.

 

Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Lâm Kinh Chập đang đứng cạnh cửa chống trộm, tay nhấn công tắc liên tục, bóng đèn treo dưới cây không sáng.

 

“Thầy Lâm, đèn hỏng à?”

 

Nghe giọng Cừu Phi, Lâm Kinh Chập không quay đầu, chỉ siết chặt quai hàm hơn.

 

Thấy phản ứng này, chắc Lâm Kinh Chập không biết sửa đèn. Cơ hội trời cho! Cừu Phi nhân dịp tự tiến cử: “Thầy Lâm, để tôi xem cho. Có khi chập điện, hoặc bóng đèn hỏng thôi.”

 

Lúc này Lâm Kinh Chập mới liếc Cừu Phi, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt méo mó của hắn. Anh quen sống một mình, không thích nhận ân huệ, chẳng muốn mắc nợ ai, nhất là gã nhà giàu mới nổi này.

 

“Không cần, tôi gọi thợ điện.”

 

Lâm Kinh Chập định lấy điện thoại gọi. Cừu Phi vươn tay, bất lực ngăn lại: “Đừng mà, giờ này thợ điện nghỉ hết rồi. Trời nóng thế, người ta vội về nhà ăn cơm với vợ con. Cậu đừng bắt người ta tăng ca. Tôi sửa được, đơn giản lắm, thật mà.”

 

Lâm Kinh Chập chẳng thấy phiền. Anh trả tiền mua dịch vụ, cần người tăng ca, anh có thể trả thêm. Trên đời này không có gì tiền không giải quyết được.

 

“Tôi trả thêm tiền được.”

 

“Thêm gì mà thêm, tôi làm miễn phí.”

 

Chẳng có bữa trưa nào miễn phí. Càng miễn phí, thường càng đắt.

 

Lâm Kinh Chập lười cãi với Cừu Phi, gọi thẳng cho tổng đài trên app. Nhưng nói chuyện xong, mặt anh dần khó coi, cuối cùng chỉ phun ra mấy chữ: “Thôi được.”

 

Cừu Phi nắm cơ hội: “Khó tìm thợ điện đúng không? Để tôi, để tôi.”

 

Dịch vụ online giờ toàn quảng cáo rằng tiện lợi, nhưng chẳng tiện tẹo nào. Từ sửa chữa đến giúp việc, cái gì cũng phải đặt trước một ngày. Nhà ai mà đoán trước được hôm sau điện hỏng chứ?

 

Một tối không bật đèn sân cũng chẳng chết ai. Lâm Kinh Chập không muốn dây dưa với Cừu Phi, đẩy cửa chống trộm định vào nhà.

 

Cừu Phi sốt ruột, cả người lao vào cổng sắt. Cổng bật mở dễ dàng, Lâm Kinh Chập chưa khóa! Đây không phải xâm nhập, mà là ông trời giúp hắn.

 

“Chuyện này… thật ngại quá.” Cừu Phi miệng xin lỗi, tay gãi đầu, mặt cười toe toét, “Dù sao tôi cũng vào rồi, để tôi xem cho, thầy Lâm. Sân không đèn bất tiện lắm.”

 

Lâm Kinh Chập tự nhủ trong lòng, thôi kệ, không cần tức giận với tên nhà giàu mới nổi này. Nếu hắn sửa được đèn thật, làm miễn phí coi như bù đắp cho anh.

 

“Tiệm tôi có sẵn đồng hồ đo điện.” Sợ Lâm Kinh Chập đổi ý, Cừu Phi chạy vội lấy đồng hồ đo, kiểm tra xong thì mạch điện không vấn đề. Nhìn bóng đèn, màu hơi đen: “Bóng hỏng rồi. Nhà cậu có bóng mới không?”

 

Lâm Kinh Chập chẳng rành mấy việc này, nhưng đồ trong nhà thì đầy đủ, nhanh chóng tìm được bóng mới.

 

“Đây.”

 

Thay bóng đèn đơn giản hơn sửa xe nhiều. Cừu Phi nhét bóng vào túi, trèo lên thang. Lâm Kinh Chập định hỏi có cần giúp không, nhưng Cừu Phi đã loẹt xoẹt thay xong. Hắn đứng trên cao, nhìn xuống Lâm Kinh Chập: “Bật đèn thử xem.”

 

Cừu Phi bình thường ba hoa, cà lơ phất phơ, nhưng làm việc nghiêm túc thì đáng tin. Lâm Kinh Chập bật công tắc, bóng đèn mới sáng hơn hẳn, ánh sáng trắng rực rỡ bao lấy Cừu Phi, nhìn hài hước mà có chút “thần thánh”.

 

Nghĩ Lâm Kinh Chập là người cẩn thận, lại ở ngoài trời, chụp đèn đầy bụi, khó lau. Cừu Phi không vội xuống thang, nói với Lâm Kinh Chập: “Thầy Lâm, lấy cái khăn cho tôi, tôi lau chụp đèn cho.”

 

Để an toàn, Lâm Kinh Chập tắt cầu dao tổng, vắt khô khăn đưa cho Cừu Phi. Hắn làm việc nhanh nhẹn, chẳng ngại bẩn. Bụi mịn, vừa đắp khăn lên đã bay tứ tung, dính cả lên đầu Cừu Phi. Hắn chẳng chê, lau chụp đèn sạch bong.

 

Nhảy xuống đất, tóc Cừu Phi đầy bụi, khăn cũng đen thui. Hắn cười toe: “Thế nào? Miễn phí tốt hơn trả tiền, đúng không?”

 

Đúng là ăn của người thì khó nói. Lâm Kinh Chập chẳng đáp.

 

Giờ miễn phí, sau này chưa biết bao nhiêu phiền phức.

 

Sợ làm bẩn tay Lâm Kinh Chập, Cừu Phi tự cầm khăn ra bồn rửa. Xong xuôi, hắn được đà lấn tới: “Thầy Lâm, mấy ngày nay tôi không đi học. Hay là thứ Năm, thứ Sáu tôi học bù cùng lũ nhỏ?”

 

Nói gì là có đó. Miễn phí xong liền bắt đầu đặt điều kiện.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.