Tần Châu, phủ đô úy, Đông Uyển.
“Tỷ tỷ, đệ quyết định… đệ phải trở về tìm Thê Chủ.” Hàn Lương trong lòng lo sợ bất an, chàng thật sự không buông được Thu Diệp, nàng cứ lẳng lặng rời đi như vậy làm chàng trằn trọc, khó mà vào giấc.
“Hàn Lương, hai người đã không còn là phu thê, đệ trở về thì có ý nghĩa gì nữa? Cứ an tâm chờ thành thân đi.” Cố Huyên khuyên nhủ, thấy sắc mặt đệ đệ có chút tiều tụy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, dù gì vẫn là một mối nhân duyên, nếu thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng nàng sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ đệ.
Trước đây, khi mẫu thân nhắc tới Thôi Tĩnh với nàng, Cố Huyên có phần không đồng ý, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, còn lớn tuổi như vậy, lại dám vọng tưởng tới đệ đệ nàng thương yêu nhất! Ngày đó nàng tuổi trẻ khí thịnh, lời nói không giữ nổi trong lòng, tuy có giao tình với Thôi Tĩnh nhưng vẫn nói thẳng: “Đệ đệ ta là nhân tài, tương lai không phải ngũ phẩm trở lên ắt không gả, nếu không, mẫu thân ta có đồng ý thì ta cũng phải ngăn lại!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nào ngờ Thôi Tĩnh gợn sóng bất kinh, “Ta sẽ tự nỗ lực đạt tới kỳ vọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-nuong-tu-hanh-thai-lang/97902/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.