Phù dung nở rộ đêm xuân. Hàn Lương ôm Thê Chủ trong lòng, hôn tới hôn lui trên mặt nàng, khóe miệng cong lên xinh đẹp, “Nàng rõ ràng cũng luyến tiếc ta, sao lại cứ phải trở về, Tần Châu không tốt sao?”
“Sắp tới vụ thu rồi, nếu không về, hoa màu sẽ rụng hết,” Thu Diệp thở dài. Cố phủ này nàng không muốn ở thêm một ngày nào nữa, Cố Huyên bức nàng, Hàn Lương lại ở thế khó xử, Thu Diệp biết chàng không nguyện ý gả cho Thôi Tĩnh, nhưng cũng không muốn tổn thương tỷ tỷ… Có lẽ, chàng vẫn muốn thuyết phục Thu Diệp vì chàng mà ở tại Tần Châu.
Còn có Thôi Tĩnh, có lẽ người lần trước tới nhà nàng chính là người rồi, Thu Diệp không muốn oán trách ai, nàng kính trọng Thôi Tĩnh, cũng tôn trọng Cố Huyên, đổi lại nàng là Hàn Lương, cũng sẽ khó xử như vậy.
“Thê Chủ, ta… lưu luyến nàng.” Hàn Lương nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thê Chủ, cúi đầu hôn nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy theo ta về đi,” Thu Diệp cười rất miễn cưỡng, “Chàng hiểu mà, ta không thích cuộc sống ở Tần Châu, nếu không sẽ không khăng khăng từ kinh đô trở về quê cũ, ta là một người vừa tiếc mạng vừa ích kỷ…”
Hàn Lương vành mắt nóng lên, chàng cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-nuong-tu-hanh-thai-lang/97903/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.