Đậu Phương bị đuổi ra khỏi phòng riêng. Sảnh lớn chỉ lưa thưa ngồi hai ba bàn khách. Cô lại chạy đến nhà bếp, nhà bếp cũng không thiếu người bưng bê món ăn. Đậu Phương cầm cây lau nhà giả vờ giả vịt. Cô từ cửa kính thấy Trương Trì đang cúi đầu đá cát trên bờ biển một lúc, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài. Vị trí đó tương đối kín đáo, người ra vào từ cửa chính nhà hàng không để ý tới. Đậu Phương có chút do dự, cô sợ lại gặp xui xẻo, rõ ràng anh cố ý chạy đến đó để trốn sự ồn ào.
Nhưng có chuyện cô muốn nói rõ với anh: Cô cũng không phải “chơi không nổi”, thực tế hai lần đó đối với cô chẳng đáng nhắc tới. Cô cũng có thể làm được việc trở mặt không nhận người.
Buổi chiều nhiệt độ không khí không thấp, trên bãi cát không có người, cát đọng lại, giẫm một cái là thành dấu chân. Gió biển đẩy sóng từng đợt vỗ vào chân. Đậu Phương rón rén đến gần chiếc ghế gỗ dài, Trương Trì vẫn chưa để ý, anh đeo kính râm, nằm trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tên này, giờ làm việc lại trốn ở đây chơi game di động. Không phải “năng lực xuất sắc biểu hiện nổi bật” sao? Đậu Phương tức khắc cảm thấy thế đạo bất công, chút căng thẳng ban nãy tan thành mây khói. “Anh đúng là gà mờ.” Cô cố ý nói.
Trương Trì ngẩng cằm lên, gió biển thổi tóc anh phất phơ trên kính râm.
Qua lớp kính râm, không nhìn rõ biểu cảm của anh. Đậu Phương không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-huong-tu-mieu/2713488/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.