Trời vừa sáng Trương Tích Hoa đã rời giường, Hà Sinh cùng hai lão nhân gia và cô nhỏ đã tranh thủ đi ruộng cắt lúa từ lúc gà vừa gáy.
Ngày hè trời nắng gắt, đi gặt lúa hiệu quả nhất vẫn là lúc sáng sớm, cắt xong liền đem phơi dưới nắng vàng thì đến chiều đã có thể đem đi tuốt hạt. Tuốt sạch vỏ trấu liền mang phơi thêm một ngày nắng nữa là đã có thể mang đi cất trữ rồi. Nói ra thì đơn giản, cả một quá trình thu hoạch này lại chính là tranh thủ cùng nhờ cậy vào lão thiên, liên quan đến lương thực cả một năm của toàn gia, cả nhà cũng không ai dám qua loa.
Sức lao động hiện tại của Hà gia cũng chỉ có một mình Hà Sinh, Hà Đại Xuyên tuổi cũng đã cao, không thể làm lụng vất vả trong thời gian dài. Trương Tích Hoa đang mang thai, việc nặng việc nhọc đều không đến tay nàng, tất cả đều để cho Hà Sinh làm hết. Ban đêm nhìn bàn tay cầm bút năm nào giờ đã thô ráp đầy vết chai, bả vai sưng lớn cùng tấm lưng đầy vết bầm của hắn, tâm Trương Tích Hoa đau xót không thôi.
Nàng cũng chỉ biết đau lòng, chuyện gì cũng không làm được. Những lúc như thế này Trương Tích Hoa đột nhiên cảm thấy bất lực lan tràn.
Hai năm trước chuyện đồng áng của Hà gia còn có huynh đệ Giang gia phụ giúp một tay, tình hình cũng không quá khó khăn. Năm nay Giang gia cũng đã có vài mẫu đất, chính bọn hắn cũng bận rộn vất vả mãi không xong, lấy đâu thời gian mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-nha-nong/926373/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.