Tần Hạo Thiên một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, đang định gọi người đi tìm Như Ngọc, chưa kịp gọi, điện thoại anh lại có cuộc gọi đến.
Anh bắt máy," a lô"
Một giọng nói lạ của đàn ông cất lên.
" Muốn tìm được Tống Như Ngọc, thì lập tức tới địa chỉ tôi gửi, chỉ tới một mình.
Nếu không..., cô ta sẽ biến mất vĩnh viễn."
" tút..
tút.."
Tần Hạo Thiên chưa kịp nói gì, thì người kia đã cúp máy.
Lập tức điện thoại anh có tin nhắn đến, nội dung là địa chỉ một nơi nào đó.
Không chút do dự, Tần Hạo Thiên quay xe lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy.
Anh không suy nghĩ mục đích của họ là gì? Cũng không suy nghĩ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Mà điều anh quan tâm chính là an nguy của Tống Như Ngọc.
Tần Hạo Thiên lái xe với tốc độ nhanh như vậy, nhưng đã gần 40 phút, mà vẫn chưa đến được địa chỉ đó.
Càng lái xe đi càng dần rời xa thành phố, địa chỉ này dẫn đến một nơi nằm ở ngoại ô.
Càng gần đến nơi, thì đoạn đường ngày càng hoang vắng, hai bên còn là núi, cây cối phủ đầy.
Chỉ có con đường lộ rất vắng, ít xe qua lại.
...
Tống Như Ngọc bị băng keo bịt miệng, hai tay bị trói ra sau, cô bị buộc vào cây cột trong ngôi nhà cũ.
Cô dần có ý thức trở lại, mơ màng nghe được bọn họ nói chuyện.
" Đại ca! Chúng ta bắt cô ta đến đây để làm gì?"
Một tên khác lấy tay tán vào đầu tên vừa nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-thuong-nhung-van-muon-yeu-anh/783601/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.