Nắng vàng rực rỡ, Hoàng Tiêu Tiêu mới xơi được nửa bữa đã buột miệng than: “Trời đẹp thế này, đi du lịch thì tuyệt cú mèo, vậy mà hai đứa mình lại phải cắm mặt ở đây làm việc, làm việc!”
Nghiêm Ngạn Khoát lựa lời an ủi: “Thì em cứ coi như mình đang đi du lịch đi.”
“Sao mà giống được??” Hoàng Tiêu Tiêu mếu máo như muốn khóc. “Đã bao lâu rồi em chưa được đi du lịch với bạn trai, lần trước còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận rồi đấy.”
Nghiêm Ngạn Khoát vốn ít khi bận tâm chuyện riêng của người khác, dạo này có lẽ vì ảnh hưởng từ Biên Tích mà cũng có hơi người hơn, bèn lên tiếng hỏi han: “Sao thế?”
“Em bận tối mắt tối mày, làm gì có thời gian mà kề cận người yêu.” Hoàng Tiêu Tiêu than trời trách đất. “Làm cái nghề này của bọn mình dễ lắm chắc? Ngày nào em tan làm về nhà cũng đã mười giờ khuya, hơi sức đâu mà yêu với chả đương!”
Nghiêm Ngạn Khoát lúc này mới vỡ lẽ, bật cười: “Em đang kháy anh đấy à?”
“Chứ sao nữa.” Hoàng Tiêu Tiêu nửa đùa nửa thật. “Thời gian em ở bên anh còn nhiều hơn kề cạnh anh ấy, trách sao người ta không bực cho được.”
Nghiêm Ngạn Khoát đời nào chịu cái tiếng oan này: “Em không nói với cậu ta là anh thích đàn ông à?”
“Đùa tí thôi mà.” Hoàng Tiêu Tiêu đáp. “Anh ấy có thèm bận tâm sếp em là ai đâu.”
Nghiêm Ngạn Khoát từng hướng dẫn không ít thực tập sinh, đa phần trong số đó đều đã qua thử việc, trở thành luật sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741308/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.