Nghiêm Ngạn Khoát đứng bật dậy, luống cuống hỏi: “Hôm nay là sinh nhật em à? Không phải… tháng sau sao?”
Biên Tích chưa từng chủ động tiết lộ ngày sinh của mình, nhưng Nghiêm Ngạn Khoát đã xem qua chứng minh thư của y, cũng đã đặt sẵn nhà hàng và quà cho tháng sau rồi. Vốn định bụng sẽ là một bất ngờ trao đi, nào ngờ lại dụng công sai chỗ.
Biên Tích cúi gằm mặt, lí nhí: “Nhà em… quen đón sinh nhật theo Âm lịch.”
Thói quen được nuôi dưỡng từ thuở thiếu thời, đến khi khôn lớn lại chẳng còn ai nhớ tới. Nếu không phải hôm nay Nghiêm Ngạn Khoát nhất quyết trở về, Biên Tích vốn đã định một mình về nhà thắp nến.
“Xin lỗi em, anh…” Cái miệng lanh lợi chưa từng chịu thua ai của Nghiêm Ngạn Khoát bỗng dưng ngắc ngứ, chỉ biết lắp bắp lặp đi lặp lại mấy lời xin lỗi sáo rỗng. Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh Biên Tích, kéo y vào lòng, giọng đầy áy náy mà chân thành gọi tên y: “Xin lỗi em nhiều, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Chẳng rõ nên nói ông chủ nhà hàng không biết nhìn thời điểm hay là quá biết cách kinh doanh, lúc này lại cho phát một bản dương cầm du dương, nhưng rồi lại để nhân viên phục vụ tiến đến, ái ngại nói: “Thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi sắp đến giờ đóng cửa rồi ạ.”
Nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại, lẽ ra đã phải đóng cửa từ nửa tiếng trước, hoàn toàn nhờ vào mối giao hảo tốt đẹp và tài ăn nói khéo léo của Biên Tích mới gắng gượng được đến giờ này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741321/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.