Hương hoa hồng quyện với mùi cỏ hương bài xám tro khiến Biên Tích hắt hơi một cái.
Nghiêm Ngạn Khoát hé một khe cửa, quan tâm hỏi: “Dạo này em còn ho không?”
Biên Tích gật đầu lia lịa, “Đỡ nhiều rồi, em vẫn uống thuốc đúng giờ nhé.”
Nghiêm Ngạn Khoát bật ra mấy tiếng cười trầm: “Ngoan thế.”
“Vâng.” Biên Tích như không nén được mà vẫy đuôi, “Ngoan mà”
Nghiêm Ngạn Khoát thấy đáng yêu quá bèn đưa tay xoa đầu y hai cái.
Ngày làm việc sau kỳ nghỉ còn kẹt xe hơn ngày thường, Biên Tích lái nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xuống khỏi cầu.
Có lẽ vì có người bên cạnh, hai kẻ bận rộn này chẳng những không sốt ruột, ngược lại còn lấy đó làm vui.
Đang lúc trò chuyện, điện thoại của Biên Tích bỗng đổ chuông.
Màn hình hiển thị người gọi là Nhiếp Hàng, Biên Tích bèn nhờ Nghiêm Ngạn Khoát bắt máy giúp, rồi đeo tai nghe Bluetooth vào.
Nhiếp Hàng nghe giọng có vẻ gấp gáp lắm, tốc độ nói còn nhanh hơn thường ngày đến ba phần: “Tiểu Biên!! WeChat của Kiều Viễn, cậu mau chuyển cho anh đi!”
Biên Tích chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, người kia còn thân với Nhiếp Hàng hơn với mình mà, “Hả?”
Nhiếp Hàng không kịp giải thích, nói ngắn gọn súc tích: “Hôm qua anh với anh ấy… Hầy, nói chung là chia tay trong không vui. Hôm nay anh ấy xóa anh luôn rồi, anh phải mau chóng kết bạn lại mới được!”
“…?” Biên Tích càng thêm ngơ ngác, “Hai anh là học sinh tiểu học đấy à? Cãi nhau còn xóa WeChat nữa chứ.”
Nhiếp Hàng ngượng ngùng nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741334/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.