Lại một năm mới sang.
Cũng như bao cái Tết đã qua, Nhiếp Hàng chẳng thể ở lại Thượng Hải sum vầy cùng gia đình. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hắn hạ cánh về căn cứ, gọi điện báo bình an cho gia đình rồi bắt gặp Kiều Viễn đang đợi mình trong nhà xe.
Sau vụ kiện, Kiều Viễn vẫn luôn muốn tậu một chiếc coupe thể thao, nhưng khổ nỗi mãi chẳng đấu giá được biển số. Nhiếp Hàng khuyên anh ta đừng tốn công vô ích, bảo anh cứ lái xe của hắn trước đi.
Lịch bay của X Airlines dày đặc, chiếc Mustang của Nhiếp Hàng cũng chẳng mấy khi lăn bánh, đưa cho Kiều Viễn lái, kể cũng là tận dụng hết công năng.
Kiều Viễn và Nhiếp Hàng thân thiết quá rồi, chẳng cần phải khách sáo, anh ta nạp giúp hắn thẻ xăng và trả phí bảo dưỡng cho hai năm, ngày thường có việc thì mượn xe chạy tạm, đợi Nhiếp Hàng về thì tiện đường qua đón.
Lần này cũng không ngoại lệ, Kiều Viễn đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế lái, thấy Nhiếp Hàng trở về liền hạ cửa kính xuống, ra hiệu cho hắn lên xe.
“Nói cậu nghe chuyện này,” Kiều Viễn giúp hắn cài dây an toàn, đoạn nói, “Tôi đấu giá được biển số rồi, sau này không cần mượn xe cậu nữa.”
Miệng Nhiếp Hàng há tròn xoe, “Sao thế? Anh Viễn, không phải đã nói rồi sao, anh cứ lái xe của tôi trước, anh vội gì chứ?”
“Không vội không được, sắp nhận việc rồi, đâu thể cứ lái xe của cậu mãi.” Kiều Viễn cài xong dây an toàn cho hắn, rồi khởi động máy.
“Anh đã… định hướng xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tich-giua-khong-trung-thuan-tung-thuong-ky/2741333/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.