Nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, nhờ vào màu trắng bạc của bầu trời và sự êm dịu của ánh đèn, Tiếu Trác thưởng thức màu xanh mướt trong vườn hoa tầng dưới Lãnh trạch. Khóe miệng cô nở nụ cười, đêm xuân muộn lại mê hoặc người như vậy! Kết hôn với Lãnh Vũ Hiên được 1 năm rồi, trong thời gian đó cô “xỉu” tới chục lần; “Khóc không ra nước mắt” hàng trăm lần; bị mắng “vô số lần”, có thể nói vai diễn người phụ nữ bị ruồng bỏ rất sắc sảo. Ôi, không biết trước khi mùa xuân qua đi, cô có thể kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này không, để bản thân có thể có được một mùa xuân không ràng buộc!
Tiếng khởi động xe từ xa vọng lại thu hút ánh nhìn của cô, người chủ Lãnh gia lái chiếc Mec đã trở về rồi. Chú ý thấy bên cạnh ghế lái xe có một nhúm đỏ lắc lư, Tiếu Trác bước tới cạnh bàn cầm điện thoại bấm số, “Anh, “gió đông” hình như đến gần rồi!” Cúp điện thoại cô phấn khởi nở nụ cười nơi khóe miệng, nhanh bước khỏi phòng đi đón chồng cô – Lãnh Vũ Hiên.
Tới phòng khách tầng một, Tiếu Trác dừng chân. Chồng cô cùng với một cô gái trang điểm hợp thời trang ôm ôm ấp ấp bước tới trước mặt cô. Cô chỉ giữ nét mặt vô cảm trong một giây rồi trước khi Lãnh Vũ Hiên phát hiện ra, liền đổi sang vẻ con tim tan nát, đôi mắt không giọt lệ ai oán nhìn chồng mình và kẻ thứ ba diêm dúa lòe loẹt, khiến người khách tưởng lầm cô đau khổ tới mức không khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/2326768/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.