Sắc đêm dần dần nồng nặc.
Ánh trăng sáng ngời giống như một tầng lụa mỏng rải lên trên người bé Văn Miên.
Lúc bọn nó còn nhỏ, có rất nhiều người nói bọn nó rất giống mẹ. Khi bọn nó dần dần nảy nở, nhiều người nói như vậy hơn, hai đứa nhóc cũng đẹp không nói nên lời.
Mũi chân bé Bông Vải chạm xuống mặt đất, có chút buồn tẻ. Lúc cô bé đang suy nghĩ có nên đi vào trong xem ti vi hay không, trước mặt đột nhiên bị một cái bóng bao bọc.
Cô bé ngẩn ngơ ngẩng đầu thì nhìn thấy mẹ.
Lương Âm Dạ cong môi, sờ đầu nhỏ của cô bé: “Sao ngồi một mình ở chỗ này thế? Em gái và mấy dì giúp việc đâu?”
Cô vừa từ bên ngoài quay về, vừa vào cửa nhà thì nhìn thấy con gái cưng lớn của mình đang ở chỗ này chơi xích đu.
Xích đu trong nhà không chỉ làm cho hai bé con, còn có hai cái cho người trưởng thành, ở ngay bên cạnh xích đu nhỏ của đám nhóc. Lương Âm Dạ cũng ngồi lên đó, cùng con gái ngồi xích đu.
Lông mi thật dài của bé Bông Vải nhẹ nhàng chớp chớp. Cô bé có một đôi mắt xinh đẹp giống đá vỏ chai, nhìn mẹ xong, nói: “Em gái té bị thương, ba ôm em ấy vào trong xử lý vết thương rồi ạ.”
Lương Âm Dạ nhíu mày, nụ cười ung dung đột nhiên biến mất. Cô lo lắng hỏi: “Bị té nghiêm trọng không? Sao bị té vậy?”
Bé Bông Vải chỉ vào con đường đá trước mặt, nói với cô về chuyện đã xảy ra. Lương Âm Dạ nghe xong, hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/762141/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.