Trong khoảng thời gian Lương Âm Dạ ở nhà chơi với mấy bé con, cô không khống chế được mà rất thích chụp hình cho bọn nó.
Mặc dù bọn nó trông giống nhau như đúc, hầu như không khác biệt gì, nhưng trước giờ cô chưa bao giờ nhận nhầm người.
Cho dù là ngẫu nhiên có một đứa đi từ chỗ đối diện cô đến chỗ cô, cô cũng có thể vừa ôm lấy nó vừa gọi tên nó.
Lúc cô không ở nhà, bọn nó cứ dính với cô, lần này cô vừa ở nhà, hai đứa nhóc lại càng muốn đi tìm mẹ suốt ngày.
Tính tình bé Kẹo Mềm hoạt bát, cả ngày nói nhiều, rất nhanh biến từ đứa bé còn chưa biết gọi người đã trở thành đứa bé có thể phát ra rất nhiều từ mới. Hôm ấy, cô bé càng khiến cho Văn Yến và Lương Âm Dạ đồng loạt giật mình, ôm cổ mẹ nói: “Mẹ, mẹ, con rất yêu mẹ.”
Lương Âm Dạ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Văn Yến.
Văn Yến cũng nhìn cô, giống như đều đang hỏi là ai dạy.
Mà cô nhóc càng nói càng vui vẻ, cũng sắp nhảy nhót ở trong lòng mẹ rồi.
Lương Âm Dạ bất đắc dĩ sờ gương mặt cô bé: “Học từ ai thế?”
Bé Kẹo Mềm: “Ba! Ba!”
Văn Yến: “...”
Hành động chỉ rõ của cô bé chỉ khiến cho ba và mẹ cô bé đồng loạt im lặng.
Lương Âm Dạ bắt đầu nhớ lại rốt cuộc khi nào anh bày tỏ tình yêu ngay trước mặt bé Kẹo Mềm, nhân tiện bỗng liếc mắt nhìn anh.
Văn Yến ho nhẹ một tiếng, xoay người ôm bé Bông Vải đang xếp gỗ qua đây chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/762142/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.