🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lương Âm Dạ lướt điện thoại di động, chưa quen với chiếc nhẫn trên tay lắm. Chơi điện thoại di động được một lúc thì bị nó hấp dẫn sự chú ý, cô dừng động tác lại, ánh mắt rơi trên nó.

Kim cương không có một chút tì vết nào, bất luận là hình dáng hay là cắt gọt, tất cả đều hoàn mỹ cực điểm, ảo mộng giống cõi mộng của thiếu nữ.

Vừa nghĩ tới mới buổi cầu hôn vừa rồi, đến bây giờ cô còn cảm thấy không chân thật.

Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, đăng xuất tài khoản chính, chuyển sang tài khoản phụ, bổ sung tất cả mọi chuyện tối nay cô đã bỏ qua.

Cô xem được phiên bản hoàn chỉnh của buổi cầu hôn.

Bắt đầu từ biển đèn hoa hồng đến kết thúc tặng hoa. Lúc ấy, cảm giác chính mình ở trong đó là một chuyện, hiện tại xem lại dưới góc nhìn người ngoài lại là một chuyện khác.

Cùng lúc đó, cô cũng nhìn thấy đoạn phỏng vấn cuộc sống về sau ban đầu của chương trình giải trí.

Cô luôn cho rằng anh không phải là một người thích khoe khoang, có rất nhiều lời nói không giống như là những gì anh sẽ nói. Nhưng đoạn phỏng vấn này bày ra ở trước mặt, cũng không được quyết định bởi việc cô tin hay là không.

Cô cảm thấy lạ. Lúc thanh tiến trình đi tiếp nữa, tám chữ trong lời nói đó của anh bất ngờ xông vào trong tai cô, trên gương mặt minh diễm người phụ nữ lộ vẻ ngạc nhiên, im lặng một hồi lâu.

Văn Yến đi từ phòng tắm ra, đi đến bên người cô, trên người mang theo khí lạnh. Nhìn thấy cô đang xem đoạn phỏng vấn kia, cũng không mất tự nhiên khi bị vạch trần, chỉ thản nhiên quay đầu đi, nhẹ nhàng cọ vào hõm cổ cô.

Lương Âm Dạ đăng xuất Weibo. Anh là ảo thuật gia, mới có thể khiến cho cô mỗi khi xem một đoạn video là yêu anh nhiều hơn một chút.

Cô nỉ non: “Văn Yến, anh tâm cơ thật đấy.”

Không nói gì mà đã lặng lẽ sắp xếp nhiều như vậy.

Đủ loại sắp xếp, cứ thế mà khiến cho tối nay bị tầng tầng lớp lớp mọi chuyện đẩy lên một cao trào nóng nhất.

Tựa như làm nũng, tựa như trách mắng.

Rất hiển nhiên, tối nay, niềm vui của cô bị một loạt dự định bất ngờ của anh đẩy lên tột đỉnh.

Anh nhếch môi, bàn tay ở bên hông cô chấm nhẹ vào eo cô hai cái: “Muốn cầu hôn cô Lương, dĩ nhiên là phải dụng tâm hơn một chút rồi.”

Lương Âm Dạ lại bị lấy lòng, bị dỗ dành thoả đáng.

Tối nay, tình cảm đang nồng thắm.

Trộn lẫn với sắc đêm và ánh trăng sáng ngời, dường như là mặc kệ có kịch liệt hơn nữa, thì đều là nước chảy thành sông.

/

Tìm được thời gian xong, bọn họ về nhà họ Lương một chuyến.

Văn Yến muốn bàn bạc chuyện cưới hỏi với ba mẹ của cô, bàn bạc việc liên quan đến hôn lễ.

Lúc Lương Âm Dạ và bọn họ cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, mối quan hệ đông cứng nhất, cô đã một khoảng thời gian rất dài không đến đây rồi. Sau này, dưới sự chủ động của bọn họ, mối quan hệ đông lạnh mới bắt đầu tan rã.

Hai năm qua, lại dần dần tốt hơn.

Nhưng Hà Chiêu Vân vẫn rất lo lắng hai đứa trẻ này chuyện gì cũng tự làm lấy, bao gồm chuyện cưới hỏi, mà không cùng bọn họ thương lượng, cũng không cần bọn họ nhúng tay.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến đây, trái tim của bà ấy mới xem như là yên lòng.

Con rể của bà ấy rất có thành ý, chỉ là danh sách sính lễ là có thể bày đầy một bàn, Hà Chiêu Vân chỉ quét qua một ánh mắt, bà ấy lấy của hồi môn đã chuẩn bị cho con gái nhỏ ra.

Bà ấy đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi.

… Là bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Hình như từ lúc nhận thức được Lương Âm Dạ đang càng lúc càng xa cách bọn họ, bà ấy cũng đã bắt tay chuẩn bị.

Đứa con gái yêu dấu sắp phải gả đi, dĩ nhiên ba mẹ sẽ một phần của hồi môn thật dày.

Lương Âm Dạ bất ngờ, cô hoàn toàn không ngờ sẽ có những thứ này. Hàng mi dài của cô run run, cô nhẹ nhàng mím môi, chưa mở ra xem mà đã đẩy đồ vật về lại: “Không cần, mẹ thu lại đi. Con tự để dành không ít đồ vật, hiện tại bọn con cũng sống vô cùng tốt, không thiếu cái gì cả.”

Cô cũng không phải là người một mặt xa cách bọn họ, một mặt nhớ nhung đồ của bọn họ.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ tới sẽ muốn thứ gì của bọn họ. Năm đó, lúc bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, lúc khoảng thời gian khó khăn nhất, cô cũng không mở miệng với người trong nhà, thì đã có thể đoán được rồi.

Văn Yến nhẹ nhàng gật đầu.

Ý định của cô chính là ý định anh. Đúng như cô nói, hiện tại bọn họ không thiếu cái gì cả. Cô muốn thì lấy, cô không muốn thì cũng không cần.

Ý nghĩa cho sự cố gắng của anh vẫn là vì sự tự do của cô.

Lương Xán cũng ở bên cạnh, cô ta yên tĩnh pha trà, rót một ly cho mỗi một người. Ngồi bên cạnh nhìn tình huống này, cũng không mở miệng bày tỏ ý kiến gì, như thể không liên quan đến cô ta.

Hà Chiêu Vân giống như đã sớm ngờ tới chuyện này. Bà ấy lắc đầu, kiên trì đẩy tờ đơn qua đó, vẫn nói hết tất cả sắp xếp của mình, bao gồm phân chia của mình đối với hai chị em bọn họ.

Lương Âm Dạ ngạc nhiên, nhìn Lương Xán một chút, nhưng ánh mắt Lương Xán bình tĩnh, nhìn ra được cô ta đã sớm biết chuyện này.

Chuyện này càng khiến Lương Âm Dạ bất ngờ hơn.

Cô cảm giác được Lương Xán thay đổi rồi, tính tình yên tĩnh hơn không ít, không nhiệt liệt phô trương như trước kia nữa, cứ như thể chợt lắng đọng lại, trở nên kiệm lời hơn. Nhưng trong chuyện lớn như vậy, Lương Xán vẫn lựa chọn đón nhận, đối mặt với sự phân chia hiển nhiên là bất công, cũng không phản bác gì, lúc này mới càng làm cô bất ngờ hơn.

Lương Âm Dạ nhẹ giọng nói: “Không cần như vậy.”

Hà Chiêu Vân kéo tay cô qua đó, vỗ nhẹ: “Đây chỉ là một chút đền bù ba mẹ phải đưa ra thôi, hi vọng con có thể tiếp thu. Sau này các con có thể sống thật tốt, chúng ta đã thỏa mãn rồi.”

Lương Âm Dạ hoảng hốt.

Vào thời khắc này, cô đột nhiên rất trực quan nhận thức được Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân cũng già rồi. Bọn họ đã không còn khí chất mạnh mẽ hăng hái giống lúc còn trẻ. Bọn họ bắt đầu trở nên dịu dàng hơn, trở nên nhẹ nhàng hơn, sẽ để lộ điểm yếu của mình với con gái.

...

Bọn họ ở trong nhà họ Lương gần như là cả một ngày, bàn bạc thỏa đáng mọi mặt của chuyện cưới hỏi.

Hôn lễ đã đang được chuẩn bị, ngày này, bọn họ cũng đã quyết định cả ngày tháng.

Lúc rời đi nhà họ Lương, Lương Âm Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Nhìn tòa kiến trúc vừa quen thuộc nhưng vừa lạ lẫm càng lúc càng xa cô.

Cô đã từ chối nhiều lần, nhưng không sửa đổi được sắp xếp của Hà Chiêu Vân. Danh sách quà cáp phong phú bị đưa đến tay cô.

Ngược với thuở thiếu thời.

Thuở thiếu thời, Lương Xán có tất cả thiên vị.

Mà nay, thiên vị chuyển sang cô.

Mọi chuyện lặng lẽ thay đổi, rất thần kỳ mà đang tiến hành.

Quả thực là làm cho người ta thổn thức.

Cô có được đau lòng và thiên vị tới trễ của ba mẹ.

Văn Yến cầm tay cô: “Đang nghĩ gì?”

“Đang suy nghĩ,” cô nhẹ giọng nỉ non: “Thế giới này biến hoá thật nhiều.”

“Lận đận kết thúc, sau này đều là con đường bằng phẳng.” Anh hạ tầm mắt nhìn, nắm chặt tay cô.

/

Chuyện cưới hỏi đã được lên lịch, có rất nhiều chuyện phải làm.

Anh dẫn cô đi chọn phòng cưới, đi đo kích thước, đặt đồ cưới, có rất nhiều việc, từng việc chồng lên nhau, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng anh làm mà không biết mệt.

Đạo diễn Văn gác lại tất cả mọi chuyện trong tay, chỉ một lòng chuẩn bị chuyện cưới hỏi. Thỉnh thoảng Lương Âm Dạ còn có thể tránh né một chút, đi chụp tạp chí hoặc là nhận công việc quảng cáo, nhưng anh hoàn toàn không có, không ngừng chạy theo tiến độ.

Chúc Đào hẹn anh mấy lần mà không thể anh hẹn đi chơi được, không nhịn được mắng: “Đến nỗi đấy không? cậu cũng gấp quá rồi đấy.”

Giống như gấp rút đẩy nhanh tốc độ vậy, hận không thể ngày mai sẽ là hôn lễ.

Văn Yến chậm chạp nói một câu: “Cậu không hiểu.”

Chúc Đào nhíu mày, muốn cùng những người bên cạnh mắng: “Dung Thầm, cậu xem… ”

Văn Yến: “Cậu ấy cũng không hiểu.”

Chúc Đào: “...”

Anh ấy thở hồng hộc cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, còn đang hùng hổ nói chuyện.

Nếu nói trước kia người này là ngoài lạnh trong nóng, vậy hiện tại nhất định chính là rất hay khoe khoang.

Văn Yến xem thời gian, cảm thấy gần đến lúc thì đi ra ngoài đón người.

… Hôm nay cô ở bên ngoài quay quảng cáo, đoán chừng giờ này chắc hẳn kết thúc rồi.

Lúc anh đến nơi, quả thật đã quay quảng cáo xong, cô đang xem phim, đang nói gì đó với nhân viên công tác. Bên cạnh có một ngôi sao không nổi danh đi theo, đôi khi nói vài câu.

Lương Âm Dạ không chú ý tới khác thường, bầu không khí làm việc rất hòa hợp.

Văn Yến lẳng lặng nhìn một lát, lần thứ năm nam minh tinh đó tích cực đáp lời, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tứ Tứ.”

Lương Âm Dạ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy là anh, đôi mắt cong lên: “Sao anh lại tới?”

“Làm xong rồi?”

“Làm xong rồi, chờ một chút đã, em xem xong đoạn này là đi được rồi.”

Nhìn thấy những người bên cạnh đều đang nhìn mình, cô cười yếu ớt, lịch sự giới thiệu: “Chồng tôi.”

… Thật ra thì lời giới thiệu này hơi dư thừa.

Chỉ nói về những người đang lăn lộn ở trong giới thôi, ai không biết anh đâu?

Huống hồ, có một loạt nhiệt độ của hai người bọn họ, phàm là không phải là người không lên mạng mấy năm, không ai không biết hai người bọn họ là một đôi.

Nhưng cô vừa giới thiệu như vậy, lại khiến cho trong lòng người ta cảm thấy rất thoải mái, rối rít thiện chí cười cười, gật đầu bày tỏ đã biết.

Mà người nào đó cũng bị một tiếng này của cô thích hợp dỗ dành, nếp uốn dâng lên dưới đáy lòng bị uất ủi phẳng.

Trước giờ không cảm thấy chức vị này dễ nghe như vậy, trước giờ cũng chưa bao giờ chụp mũ xưng hô này.

Văn Yến cong môi.

Ngay cả khi nhìn ngôi sao không nổi danh kia cũng thuận mắt hơn không ít.

Anh kiên nhẫn ở bên cạnh đợi cô.

Chờ cô xem xong đoạn kia, nói tạm biệt với mọi người: “Vậy cứ như thế nhé, tôi đi trước đây.”

Người nhà cũng đến đón người ta rồi, cũng không phải là phải đi rồi sao.

Ánh mắt cười nhạo của mọi người không ngừng lại được, mắt thấy làn váy của cô bồng bềnh khẽ tung lên, mà cô khoác tay chồng rời đi.

Ngay cả bóng lưng nhìn sơ thôi thì cũng vô cùng đẹp đôi, quả là một cặp đôi ngọc bích (*).

(*) Ý chỉ vô cùng xứng đôi.

Tầm mắt của ngôi sao nam kia đưa đi ra rất xa, mới quyến luyến không thôi mà thu hồi.

Có tiền bối nhìn ra manh mối, cười trêu chọc: “Bông hoa nổi tiếng đã có chủ, đừng nhớ thương nữa. Huống hồ ấy à, tình cảm của người ta tốt lắm đấy.”

Trước kia, đạo diễn Văn ở trong giới nổi danh là không gần nữ sắc, cho đến khi chuyện của anh và Lương Âm Dạ bị vạch trần, một đám người kinh ngạc ngây người. Cũng lúc này, mới để cho mọi người biết một khi người này phá giới, sẽ là dáng vẻ khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng như thế nào.

Anh thật sự yêu một người, hầu như có thể biết được ngay, khuấy động cơn sóng lớn, vô số người rung động.

Cho dù trăng sáng trên bầu trời có treo cao hơn nữa, anh cũng có thể tháo xuống, dâng hiến trước mặt cô.

Ngôi sao không nổi danh ngượng ngùng cười cười, cũng chỉ lắc đầu.

Mọi người không thấy lạ gì nữa, nhờ vào sức hút của Lương Âm Dạ mà tùy tiện thu hoạch tâm hồn thiếu nữ thì không phải là việc khó, bọn họ lại bàn tán: “Có phải ngày cưới của hai vị này sắp đến rồi không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.