Ban đầu Lương Âm Dạ cho rằng anh tự mình lái xe đến, không ngờ anh còn dẫn theo tài xế.
Mà trước khi bọn họ lên xe, tấm ngăn đã được nâng lên.
Giống như đã sớm vòng ra một thế giới đơn độc nhỏ bé cho bọn họ.
Vừa lên xe, cô đã bị anh hôn, cửa xe cũng vội vàng đóng lại.
Xe bắt đầu chạy.
Anh vất vả lắm mới cho cô hít thở hổn hển được một hơi.
Văn Yến mượn ánh đèn nửa sáng nhìn cô, ở trong ánh mắt khó hiểu của cô, ánh mắt tối đi như sắc đêm đêm nay, giọng nói khàn khàn: “Xinh đẹp quá rồi.”
Lương Âm Dạ sửng sốt.
Mà chẳng qua là lúc ngẩn ra thôi, anh càng lúc càng cường thế hôn cô, dấy lên cảm giác tước đoạt.
Cả người cô bị anh ôm ở trong ngực, giống như mọi ánh sáng của dạ minh châu đều bị bọc lại.
Anh vừa hôn cô, vừa châm lửa, bàn tay đã đi xuống dưới làn váy.
Ngọn lửa tới vừa nhanh vừa hung ác, cô không rõ nguyên do, bên tai còn vang vọng câu nói “xinh đẹp quá rồi” của anh, còn đến mức tâm trí càng mê loạn, mất một lúc cũng khó mà suy tính được.
Nơi này quả thực hơi xa nhà, cho nên cô ban đầu cũng chưa nghĩ anh sẽ đến đón, dù sao thì xe của cô cũng ở đây, sẽ có người đưa cô về nhà.
Mà xa thì cũng đồng nghĩa là thời gian tiêu phí ở trên đường đi sẽ tương đối dài, đổi thành bình thường, đã sớm về đến nhà rồi, nào sẽ cho người đàn ông này thời gian dài như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/762156/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.