Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Ngươi đúng là tài tử, vuốt mông ngựa mà nói nho nhã quá. Ài được rồi, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bàn rượu ngon của ngươi thật là uống đến mơ hồ.
Thanh niên thoải mái cười to bảo:
- Nếu được vậy thì càng đáng giá, nhưng học sinh đến vội vàng chưa chuẩn bị chu đáo, không thể đặc biệt chuẩn bị tiên hào cực phẩm cho tiên sinh, tiếc ơi là tiếc.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Tam Tiên giới có nhiều tiên hào, đáng tiếc lần này đến Tam Tiên giới ta không tới vì tiên hào rượu ngon, không thì có thể thử.
Thanh niên cười nói:
- Theo học sinh biết trong Thiên Khư có một món ngon đáng là vạn cổ nhất tuyệt, cả đời khó cầu.
Lý Thất Dạ cười lớn lắc đầu nói:
- Ngươi nói vậy là muốn dùng thức ăn ngon thu mua ta? Ăn thêm một bữa của ngươi có phải lại đào một cái hố cho ta?
Thanh niên cười khổ nói:
- Nào dám, tiên sinh chịu ra tay là đã đủ rồi, không dám tham nữa. Nhưng tiên hào như vậy mà tiên sinh chưa nếm qua là lỗi của ta không chiêu đãi chu đáo, cũng là tiếc nuối của ta. Tiên sinh cho ta một thời gian để ta bắt tới cho tiên sinh nhắm rượu được không?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Được, ta cũng muốn nếm thử xem có đúng vậy không.
Một bữa tiên hào Chân Đế khó được nếm, nhưng trong tiếng trò chuyện cúa Lý Thất Dạ chậm rãi qua đi, hắn nếm như đang ăn món nhà nấu.
Ăn uống xong Lý Thất Dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001409/chuong-4295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.