- Thối... thối... thối lắm...
Lâm Diệc Tuyết bị Lý Thất Dạ nói giận dữ tới mức run rẩy, khuôn mặt đỏ chót, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói rằng:
- Lâm Diệc Tuyết ta là ai chớ, ta xuất thân Sơ Thạch Tông, có vô số vàng bạc, chút vàng bạc ấy của ngươi, Lâm Diệc Tuyết ta mà thèm để ý sao? Ngươi... ngươi ngậm máu phun người!
Nhìn thấy Lâm Diệc Tuyết giận dữ, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười. Rất hiển nhiên, Lâm Diệc Tuyết vào đời chưa lâu, không hề có kinh nghiệm thế sự, thậm chí có thể còn chưa bao giờ rời khỏi Minh Lạc thành.
- Không đến vì vàng bạc, thì là vì cái gì?
Lý Thất Dạ giang tay, cười nói:
- Chẳng lẽ coi trọng ta, cho nên muốn bắt ta về làm trượng phu của ngươi.
- Ngươi... ngươi... ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lâm Diệc Tuyết giận dữ run rẩy, ngón tay ngọc chỉ vào Lý Thất Dạ run bần bật, tức giận nói rằng:
- Lâm Diệc Tuyết ta là ai chứ, làm sao lại để ý đồ nhà quê như ngươi chứ? Ngươi... ngươi... ngươi không tự đái rồi soi bản mặt mình mà xem.
- Ta tự đái soi rồi, đẹp trai không ai sánh bằng, đẹp trai rối tinh rối mù.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Ngươi muốn xem ta đái rồi soi lại không?
Lý Thất Dạ thuần túy là nhàm chán, cho nên mới trêu chọc Lâm Diệc Tuyết.
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi vô sỉ...
Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, không khỏi lùi lại mấy bước. Nàng thật sự sợ Lý Thất Dạ sẽ đái trước mặt mình.
- Được rồi, tiểu cô nương, giỡn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001852/chuong-3826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.